Thần Đạo Đan Tôn

Chương 841: Liên tiếp bại




- Sức chiến đấu của ngươi phải đạt đến hai mươi tinh a?
Bát Vương đồng thời nổi giận, đây chính là vua của bọn họ, bình thường bọn họ cười vui vẻ chỉ là đùa một chút, nhưng tuyệt không cho phép những người khác bất kính.
Nhưng Mã Đa Bảo không đáp, hỏi ngược lại:
- Ngươi là từ Thần giới đến? Vừa nãy ngươi cũng vận dụng lực lượng quy tắc, nhưng bất đồng giới lực rất lớn.
Cái gì!
Tất cả mọi người ngẩn ra, từ Thần giới đến? Này ngược lại có thể giải thích tại sao hắn trẻ tuổi như thế cũng đã là Phá Hư tầng chín, hơn nữa sức chiến đấu đạt đến mười tám tinh.
Nhưng vấn đề là, Thần giới làm sao biết mà đưa người xuống?
Trác Kỳ Phương cười ha ha nói:
- Quả nhiên không gạt được ngươi! Không sai, ta đúng là từ Thần giới đến, rất muốn giao thủ với ngươi. Có điều, khà khà, sức chiến đấu hai mươi tinh, này là cực hạn, ngay cả ta cũng không có tự tin toàn thân trở ra.
Hắn thừa nhận sự thật!
Trong lòng Lăng Hàn đập mạnh, lần này tại sao Ngũ Tông muốn lập đánh cược như vậy liền hết sức rõ ràng, Thần giới tuyệt không chỉ có Trác Kỳ Phương hạ giới! Đúng, hẳn là năm, như vậy chỉ cần đá văng Mã Đa Bảo, bọn họ liền ổn thắng năm trận.
Ai có thể nghĩ tới, Thần giới lại sẽ đưa người hạ giới!
- Muốn đưa Thần linh hạ giới, tiêu hao quá lớn, vì lẽ đó chỉ đến mấy Phá Hư Cảnh.
Trác Kỳ Phương còn rất tốt bụng giải thích.
- Nhưng này đã đủ, dù sao... chúng ta đến từ Thần giới a!
Thông Dương Vương đi ra nói:
- Trận kế tiếp ta lên, ai đánh với bản vương một trận?
Vèo, một cô gái trẻ nhảy ra, tương tự trẻ đến kinh người, mắt phượng mũi ngọc, đẹp như người trong bức họa. Vóc người của nàng thon dài, eo thon thả, ngực hơi chập trùng, hình thành một đường cong duyên dáng.
Phá Hư tầng chín!
Không cần phải nói, đây nhất định cũng là thiên tài đến từ Thần giới, thiên kiêu do Thần Giới Ngũ Tông bồi dưỡng ra!
So sánh với đó, những thiên tài Hạ giới như Từ Tu Nhiên, Tiểu Kiếm Đế, Đông Linh Nhi liền ảm đạm phai mờ, kém không phải nhỏ tí tẹo.
Tài nguyên ở Thần giới khẳng định hơn xa Hạ giới, nếu như bồi dưỡng được thiên tài đỉnh cấp không đạt tới trình độ như vậy, đó mới quái lạ, có đúng hay không?
Vấn đề là, hai người này có đại biểu được tầng thứ mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngũ Tông hay không?
- Tiêu Diệu Nhan.
Cô gái trẻ kia từ tốn nói, tuy dung sắc bình tĩnh, nhưng có thể từ trong mắt nàng nhìn ra vẻ xem thường.
Chính là xem thường.
Hạ giới, ở trong mắt nàng chính là danh từ hạ thấp, “dược viên” cung cấp Nhất Giới Đan cho bọn họ mà thôi, tự nhiên bị nàng xem thường.
Thông Dương Vương không dám bất cẩn, vừa ra tay chính là tuyệt chiêu mạnh nhất, hắn không có học Lôi Động Cửu Thiên, nhưng thân hóa hỏa diễm, hình thành một biển lửa, đốt về phía Tiêu Diệu Nhan.
Cái này thậm chí còn hừng hực hơn Thái Dương, khiến cho rất nhiều cường giả Phá Hư Cảnh đều ra tay, ràng buộc nhiệt độ cao ở trong khu vực nhất định, nếu không sẽ tạo thành tai nạn đáng sợ.
Nhưng Tiêu Diệu Nhan không sợ, sau lưng nàng lộ ra hai cánh chim, dài tới trăm trượng, gói nàng lại, không sợ hỏa diễm kia chút nào.
Vân Phượng Tông!
Tuy không biết ở Thần Giới tên gì.
Tiêu Diệu Nhan ra tay, sức chiến đấu rất kinh người, mấy chiêu liền trấn áp Thông Dương Vương, lại thắng một trận.
Sau đó, Ngũ Tông lại phái ra hai thiên tài trẻ tuổi, phân biệt gọi Thuật Văn Thạch và Quan Dương, sức chiến đấu Phá Hư mười tám tinh, để song phương thắng bại bằng nhau.
Chỉ còn lại trận cuối cùng.
Nếu như Mã Đa Bảo có thể ra tay, hắn nhất định sẽ thắng, nhưng đối phương đã sớm bố trí ván cờ, bài xích hắn ra bên ngoài.
Đừng nói Bát Vương đã ra tay một lần, coi như bọn họ có thể lên sân khấu, sẽ là đối thủ của thiên tài Thần giới sao?
- Tại hạ Ngũ Cao Nguyên, không biết vị nào đến chỉ giáo?
Người cuối cùng của Ngũ Tông vẫn cực kỳ trẻ tuổi, hắn bận bạch y, phong độ nhẹ nhàng.
Mã Đa Bảo, Bát Vương không khỏi cau mày, lẽ nào thật phải thua? Thua là phải án binh bất động trăm năm, không biết sẽ phát sinh bao nhiêu biến hóa, đến thời điểm đó Thần giới mở ra đường nối, đưa xuống Thần linh chân chính, biến số vô cùng.
Không cam lòng a!
- Ta đến!
Lăng Hàn nói.
Ngươi đến?
Nói đơn giản a, ngươi chỉ là Hoá Thần Cảnh mà thôi, đi tới không phải bán mạng sao? Cái này không phải đùa giỡn, thực lực quá yếu đừng nói một chiêu cũng không tiếp nổi, chỉ là khí tức của người ta liền có thể đánh chết ngươi.
Mã Đa Bảo không tin cảnh giới của Lăng Hàn, nhưng tin tưởng Lăng Hàn. Hắn chỉ cau mày nói:
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Xác định!
Lăng Hàn gật đầu.
- Được!
Mã Đa Bảo làm việc chưa bao giờ dây dưa dài dòng, lập tức gật gù nói.
- Trận cuối cùng ngươi lên!
- Hàn ca ca!
Chư Toàn Nhi kéo tay của Lăng Hàn, trên mặt tràn đầy lo lắng, đối phương không phải người bình thường, mà là thiên kiêu từ Thần giới hạ giới, có thể khinh thường thiên kiêu thế hệ trước, ngay cả cường giả như Thái Âm Vương cũng không cách nào sánh ngang.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Yên tâm, ta sẽ không sao.
- Lăng Hàn, cố lên!
Hổ Nữu vung vẩy nắm tay nhỏ, khuyến khích hắn cố lên.
- Đánh hắn, không cần cho Thỏ Gia mặt mũi!
Con thỏ cũng kêu gào.
Lăng Hàn nhanh chân đi ra ngoài nói:
- Trận chiến này, ta đánh!
Phốc!
Bên Ngũ Tông, mỗi người đều cười to, làm sao cũng không cách nào khống chế.
Ngươi một Hoá Thần Cảnh nho nhỏ, lại muốn tham dự chiến đấu như vậy, này không phải muốn chết sao? Đừng nói đối kháng sức chiến đấu Phá Hư mười tám tinh, chỉ cần là Phá Hư Cảnh tầng một cũng có thể ung dung đập chết hắn.
Đây là Tử Nguyệt vương triều từ bỏ sao?
Cũng đúng, Mã Đa Bảo không thể lên sân khấu, như vậy bất kể là ai lên cũng chỉ có thể bại, ai lên không giống nhau.
Yêu Xà Vương hơi thay đổi sắc mặt nói:
- Người này không thể khinh thường, sức phòng ngự cực mạnh!
Chí ít hắn vỗ xuống một tát, đối phương như người không liên quan, phòng ngự như vậy thực quá khủng bố.
Bởi vì chuyện này hơi mất mặt, nên hắn không có nói cho ai, thậm chí còn bảo Từ Tu Nhiên ngậm miệng, bởi vậy hiện tại không ai biết thể phách của Lăng Hàn có thể so với trân kim cấp mười.
- Ngươi?
Ngũ Cao Nguyên không khỏi nhíu mày.
- Ta là thân phận nào, ngươi cũng xứng giao thủ với ta?
Hắn cảm giác bị nhục nhã!
Tử Nguyệt Hoàng Triều này đại khái biết mình thua chắc, bởi vậy cố ý phái một Hoá Thần Cảnh đến nhục nhã mình. Đáng ghét, thực sự là quá đáng ghét.
Hai mắt hắn bắn ra hung quang, đã như vậy, hắn liền hành hạ Lăng Hàn đến chết, nhìn đối phương lại có mặt mũi gì.
- Ít nói nhảm, ra tay đi!
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.