Thần Đạo Đan Tôn

Chương 832: Chống Hàn Thành




Thái Âm Vương sững sờ, một lát sau mới đột nhiên nhảy lên, cầm lấy mặt của Mã Đa Bảo nói:
- Ngươi biến mình thành một tên béo đáng chết, có phải là đang tu luyện công pháp quái dị gì, tăng lên năng lực chịu đựng không?
- Ái khanh quả nhiên thông minh!
Gương mặt của Mã Đa Bảo đã bị nắm đến biến hình, nhưng hắn vẫn hoà ái, cười ha ha nói.
- Lúc trước chúng ta không thống nhất Hải vực, trẫm cũng đã đạt đến cực hạn, nên không để các ngươi đi chinh phạt Hải vực. Đáng tiếc, lực lượng của trẫm vẫn không đủ để khai thiên. Vì lẽ đó, lần này bản vương trùng tu thể phách, chịu đựng quốc thế càng mạnh hơn.
Thái Âm Vương nhất thời giậm chân nói:
- Trả bệ hạ anh tuấn đẹp trai cho ta, tuy tên béo đáng chết xem lâu cũng có chút hợp mắt, nhưng nào thoải mái như trước!
Nàng lập tức lại lẻn đến bên người Lăng Hàn, ôm hắn lên, tàn bạo nói.
- Tiểu đệ đệ, ngươi tuyệt đối không nên học tên béo đáng chết kia, bản vương không muốn lại nhìn thấy một tên béo đáng chết.
Lăng Hàn vội nhấc tay, cười nói:
- Nhất định, nhất định!
Hắn xác thực không muốn biến thành một tên béo đáng chết.
Có điều đến tột cùng Mã Đa Bảo tu luyện công pháp gì, lại lấy hình thể béo phì đến tăng thể phách.
- Sau khi cải tiến, nói không chắc chỉ là quốc thế của Trung Châu liền chết no trẫm!
Mã Đa Bảo vuốt cằm, từ kinh nghiệm của Lăng Hàn đến xem, Đồ Đằng ngưng dân tâm, đủ để tăng quốc thế lên gấp mười lần.
Trung Châu chính là Thánh Địa võ đạo, một châu liền bằng tứ vực, lại tăng lên gấp mười lần, hiệu quả kia tuyệt đối vượt qua hai lần toàn bộ đại lục liên hợp, thậm chí gấp ba.
Tuy thể phách của hắn tăng lên, nhưng có thể mạnh gấp hai ba lần sao?
- Trước tiên thử một chút xem sao.
Mã Đa Bảo lập tức bắt tay chế tác Đồ Đằng, này đại biểu hình tượng một quốc gia, hắn cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Hiện tại, Tử Nguyệt Hoàng Triều đã chiếm hơn chín mươi phần trăm thực địa của Trung Châu, chỉ còn lại khu vực nhỏ bị Ngũ Đại Tông Môn tọa trấn chưa đổi cờ xí. Nhưng vị trí của Ngũ Tông đều cách nhau không xa, để dễ tiếp viện, muốn công phá rất khó.
Trên một địa phương nhỏ như thế, nhưng tụ tập hơn trăm Phá Hư Cảnh, còn có Tuyệt Đao, Sơn Hà Phủ, tuyệt đối khó đối phó, cần Mã Đa Bảo tự mình ra tay.
Đại quyết chiến cuối cùng đã không xa.
Thừa dịp chiến đấu vẫn chưa khai hỏa, Lăng Hàn quyết định trước đi Hàn Thành một chuyến.
Nơi đó có hai Hàn Phong Hội, liên lụy tới mấy đồ đệ của hắn, tất phải hiểu rõ.
Hắn mang theo Chư Toàn Nhi, Hổ Nữu lên đường, vài ngày sau liền đến Hàn Thành.
Trước đó, Lăng Hàn chỉ biết Hàn Phong Hội ở Hàn Thành, nhưng Hàn Thành là nơi nào, hắn lại không có ấn tượng quá sâu sắc. Cho đến khi tới chỗ này, hắn không khỏi lộ ra vẻ hoảng hốt, thật giống như xuyên qua thời gian trở lại kiếp trước.
Hàn Thành, chính là Trụ Quang Thành vạn năm trước, cũng đúng là chỗ hắn ở.
Không nghĩ tới, vạn năm đi qua, thành phố này còn bảo lưu, không có bị phá hủy. Lăng Hàn nhận thấy một số tổn hại trên tường thành, không khác vạn năm trước chút nào.
- Lăng Hàn, ngươi sao vậy?
Hổ Nữu lắc tay hắn hỏi.
- Không có chuyện gì.
Lăng Hàn nở nụ cười, nắm tay Hổ Nữu tiến vào trong thành.
Hắn đến thẳng Hàn Phong Hội.
Có điều, trong Hàn Thành tổng cộng có hai Hàn Phong Hội, một cái ở thành Nam, được gọi Nam Phong Hội, một cái khác ở thành Bắc, thì bị xưng là Bắc Phong Hội. Hai Hàn Phong Hội đều công bố mình mới thật sự là Hàn Phong Hội, thường thường có đại chiến, như nước với lửa.
Lăng Hàn từ cửa đông tiến vào, đi hai Hàn Phong Hội đều có khoảng cách như nhau. Hắn lấy ra một đồng tiền, cười nói:
- Chính diện đi Nam Phong Hội, phản diện thì đi Bắc Phong Hội.
Kết quả là phản diện.
Hắn đi không nhanh, nhưng thành thị chỉ lớn bấy nhiêu, không bao lâu thì đi tới Bắc Phong Hội.
- Ta muốn gặp người có thể nói chuyện.
Lăng Hàn nhìn thủ vệ nói.
- Ngươi là người nào?
Thủ vệ hỏi ngược lại, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường. Đây là tự nhiên, tùy tiện người nào cũng có thể chạy tới gặp lão đại của bọn họ, coi lão đại của bọn họ là cái gì?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Ta tên Lăng Hàn, ngươi đi bẩm báo đi.
- Lăng Hàn!
Thủ vệ kia ngẩn ra, người của Hàn Phong Hội đương nhiên rõ ràng, ý nghĩa sự tồn tại của bọn họ là thu thập bất kỳ đồ vật có quan hệ tới Lăng Hàn, không tiếc bất cứ giá nào thu được.
Đương nhiên Lăng Hàn này là đan đạo đế vương của vạn năm trước, không phải thanh niên trước mặt này.
Ở trong lòng mỗi người của Hàn Phong Hội, Lăng Hàn của vạn năm trước là tồn tại chí cao vô thượng, như Thần linh không thể khinh nhờn, người này cũng dám gọi Lăng Hàn, quá đáng ghét!
Hắn nhìn Lăng Hàn một chút nói:
- Được, ta đi vào thông bẩm cho ngươi!
Hừ, không mời cao thủ đánh cho người này ngay cả mụ mụ cũng không nhận ra mới lạ!
Lăng Hàn chờ ở cửa, ngược lại đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng không để ý chờ một chút.
Hổ Nữu nhàm chán đá thạch đầu, đùng đùng đùng, tựa hồ nàng chơi nghiện, một cước một cước đá càng ngày càng nặng, cuối cùng gặp rắc rối.
- Ôi chao, là ai, lại dám đánh lén bản thiếu?
Một người trẻ tuổi che trán đi tới, nhe răng nhếch miệng, đau đến ngũ quan đều vặn vẹo.
Hổ Nữu vừa thấy, nhất thời le lưỡi, trốn đến phía sau Lăng Hàn, sau đó duỗi ngón tay chỉ Chư Toàn Nhi nói:
- Là nữ nhân này dùng đá đập ngươi, Nữu thấy rất rõ ràng!
Ai sẽ hoài nghi một đứa bé chứ?
Người trẻ tuổi kia theo tay của Hổ Nữu nhìn về phía Chư Toàn Nhi, vừa định tức giận, nhưng lập tức lộ ra vẻ kinh diễm.
Nữ nhân này cũng quá xinh đẹp i, quả thực đẹp tuyệt Hàn Thành, có một không hai!
Trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ cái trán không còn đau nữa, hắn vội bày ra nụ cười tự cho là phong độ nhất, nói:
- Tại hạ Phong Nghi Tu, không biết cô nương xưng hô như thế nào?
Chư Toàn Nhi chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói:
- Bèo nước gặp nhau, người qua đường mà thôi, không cần nói tên báo họ.
- Có cá tính, ta yêu thích!
Phong Nghi Tu lệch mặt tự nói, sau đó xoay đầu lại, nụ cười càng thêm xán lạn.
- Nhưng trong biển người mênh mông gặp gỡ, cái này chẳng lẽ không phải một loại duyên phận sao? Cô nương, ngươi mỹ lệ quá chói mắt, trong đôi mắt của ta chỉ có thể nhìn thấy sự tồn tại của ngươi!
Chư Toàn Nhi trực tiếp không để ý tới, miễn cho đối phương mượn dây lên ngựa, dây dưa đến cùng không ngớt.
- Cô nương, ngươi băng lạnh, nhưng ta vui vẻ chịu đựng!
- Ta bị ngươi chinh phục, xin hãy cho ta dùng quãng đời còn lại đến thương yêu ngươi!
-...
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.