Thần Đạo Đan Tôn

Chương 525: Phạm nhân tử hình




- Đá bình thường, có một tia nguyên lực.
Rất nhanh, Tiểu Tháp liền truyền ra thần niện.
- Bình thường?
Lăng Hàn kinh ngạc, có thể trực tiếp tăng lên tu vi võ đạo của Sinh Hoa Cảnh, này có thể là phổ thông sao? Nếu có vô số thạch đầu "phổ thông" này, bảo đảm một con lợn cũng có thể tăng lên tới Phá Hư Cảnh, thậm chí thành Thần cũng không phải là không thể được.
Xưng là Thần thạch cũng không quá đáng, làm sao có khả năng phổ thông?
- Nguyên lực?
Lăng Hàn lắc đầu.
- Tại sao ta không có cảm giác được?
- Không phải nguyên lực, mà là lực lượng bổn nguyên.
Tiểu Tháp giải thích.
Lăng Hàn ngẩn ra nói:
- Lực lượng bổn nguyên giống Hỗn Độn Nguyên Thạch sao?
- Không sai, chỉ là quá ít, ta căn bản khinh thường lấy ra!
Tiểu Tháp vô cùng ngạo kiều nói.
Mẹ nó, đã bị thương còn kiêu ngạo!
Lăng Hàn nhe răng, ngươi cố ý đi, chọc tức hắn có đúng hay không? Hắn nói:
- Ta không ngại ngươi cho ta một chút, càng nhiều càng tốt.
Hắn không cần lĩnh ngộ võ đạo, nhưng cha mẹ hắn cần, nếu như có lượng lớn loại khoáng thạch này, tin tưởng Lăng Đông Hành và Nhạc Hồng Thường có thể thuận lợi đột phá Sinh Hoa Cảnh.
Hắn đột nhiên hiểu được, tại sao Hỏa Hoàng không tiếc đánh đổi để đạt được những quáng thạch này, bởi vì này có thể làm cho đối phương ở dưới tình huống không có công pháp, ngộ tính không đủ hoàn thành bước nhảy siêu phàm thoát tục!
Có điều, muốn khuyên Hỏa Hoàng thu tay lại, có chút khó khăn.
Bởi vì cái này dính đến vượt qua một cảnh giới lớn, còn có hai trăm năm tuổi thọ! Không vào Sinh Hoa, phàm nhân chỉ có trăm năm tuổi thọ, Hỏa Hoàng chí ít đã đi nửa đường, ngăn trở hắn tiến vào Sinh Hoa, tương đương với đoạt tính mạng của hắn, tin tưởng vị đế hoàng này tuyệt đối sẽ không dễ dàng nghe khuyên.
Không nghe khuyên, vậy đánh đến khi hắn phục mới thôi.
Lăng Hàn rất bạo lực thầm nghĩ.
- Trong những quáng thạch này còn có rất nhiều ý chí bạo lực, hấp thu quá nhiều, lấy tu vi của ngươi bây giờ là không cách nào khống chế, tính tình sẽ đại biến, biến thành một cuồng nhân chỉ biết giết chóc.
Tiểu Tháp khuyên.
Lăng Hàn vừa nghe, lập tức bỏ đi ý định cho cha mẹ dùng loại khoáng thạch này, nói:
- Ngay cả Hắc Tháp cũng không cách nào tiêu trừ loại tâm tình này sao?
- Nhân tính là đồ vật khó dự đoán nhất, trừ khi ta hoàn toàn xóa đi trí nhớ của ngươi.
Tiểu Tháp đề nghị.
- Vớ vẩn!
Lăng Hàn vội vàng lắc đầu, hắn cũng không muốn xóa đi ký ức của cha mẹ, biến thành người hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, hắn có niềm tin rất lớn mau chóng đưa cha mẹ lên Sinh Hoa Cảnh, hai trăm năm, hắn có thể tiến vào Thần giới, thay cha mẹ luyện Thần đan, để bọn họ một bước lên trời.
Đối với thiên phú đan đạo của mình, Lăng Hàn tràn ngập tự tin.
Lăng Hàn quyết định trước giải quyết Chi Nhan và Hỏa Hoàng, sau đó quay đầu lại nghiên cứu cái hầm này, bên trong đến tột cùng chôn dấu món đồ gì.
Hai người ra hầm, đi tới tường thành.
- Đứng lại!
Thủ vệ quát lên, bọn họ thu được mệnh lệnh không cho phép bất cứ người nào rời nơi đây.
- Hả?
Ba Văn Lâm cũng xuất hiện, khóe miệng lộ ra cười gằn nói.
- Thiếu niên, ngươi thật là điếc không sợ súng, ngay cả cái hầm tử vong này cũng dám vào! Hiện tại, ngươi chỉ còn không tới nửa ngày sinh mệnh.
Lăng Hàn mỉm cười, mệnh cách của hắn rất cứng, trừ khi ở trong hầm mấy năm, bằng không sẽ không bị nguyền rủa, hơn nữa, coi như thật bị nguyền rủa quấn lấy, không phải còn có Hắc Tháp sao? Cái Thần vật này ở phương diện trừ tà ác, nguyền rủa là có năng lực siêu nhiên nha.
- Nếu chỉ còn sống nửa ngày, vậy ta phải đại náo một hồi mới đúng.
Hắn giả vờ điên cuồng nói.
Ba Văn Lâm nhất thời lộ ra vẻ kiêng dè, trước đó hắn không ra tay chính là cảm giác được Lăng Hàn không dễ trêu. Mà hiện tại gia hỏa không dễ trêu kia chỉ còn sống hơn nửa ngày, vậy thì càng gay go, ai nguyện ý liều mạng với một kẻ chắc chắn phải chết chứ?
- Thiếu niên, ngươi đã là kẻ chắc chắn phải chết, ta mới chẳng muốn chấp nhặt với ngươi. Có điều, ta sẽ theo ngươi, nhìn ngươi chết!
Hắn nói.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười xấu xa nói:
- Thật sự? Ta đi đâu ngươi cũng đi theo? Dám sao?
- Ha ha, cõi đời này có địa phương Ba Văn Lâm ta không dám đi sao?
Ba Văn Lâm cười gằn.
- Vậy thì cùng đi a.
Lăng Hàn cười nói, nhanh chân đi tới, đi về phía Hoàng Đô, mà Ba Văn Lâm cũng ngăn trở thủ vệ nơi này, bằng không những người kia sao có khả năng là đối thủ của Lăng Hàn.
Lăng Hàn đi cũng không nhanh, sau gần nửa giờ mới tiến vào Hoàng Đô.
- Nhanh đi xem, nhanh đi xem, bắt được hai nữ sát thủ, chuẩn bị chém đầu răn chúng ở đông môn!
Mới vào thành, liền nghe người qua đường bôn ba cho biết, dáng dấp rất hưng phấn.
Nữ sát thủ, còn hai cái? Sẽ không phải là tỷ muội Liễu Phong Nhi chứ.
Lăng Hàn lập tức thay đổi con đường, đi đến đông môn, sao hai nàng này lại tiết lộ thân phận cùng hành tung, lọt vào trong tay Hoàng thất?
Hắn thoáng tăng nhanh bước chân, chỉ một hai phút, hắn liền đến đông môn, chỉ thấy nơi đó có một đài cao, đang có hai nữ tử bị trói quỳ, tóc tai bù xù, cũng không thấy rõ tướng mạo thế nào.
Nhưng lấy thị lực của Lăng Hàn, có thể khẳng định chính là tỷ muội Liễu gia.
Ai, hai người này thực có tiềm chất làm sát thủ sao?
Bên cạnh có người đang lớn tiếng công bố tội của hai nữ, ám sát trọng thần đương triều Chi Nhan, mạo phạm thiên uy, hiện tại chém đầu răn chúng.
Xử quyết hai mỹ nữ ở trước mặt mọi người, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy, nghĩ đến cũng là bởi vì Hỏa Hoàng mạnh mẽ đào mỏ, dẫn tới dân chúng oán than, bởi vậy cố ý hành quyết, lấy trấn áp toàn quốc, đặc biệt là tâm tình phản kháng ở Hoàng Đô.
- Ám sát Chi Nhan? Phi, hai người kia khẳng định là người tốt.
- Ông trời không mở mắt, lại không làm thịt tên đáng giết ngàn đao kia, ngược lại chết hai người tốt.
- Xuỵt, nhỏ giọng một chút, ngươi không muốn sống nữa sao?
Đoàn người nghị luận sôi nổi, đều biểu đạt đồng tình với tỷ muội Liễu Phong Nhi, mà Chi Nhan thì bị hận thấu xương.
Lăng Hàn không có lập tức xuất thủ cứu người, hắn muốn cho hai nữ một bài học, sau này không nên làm sát thủ gì nữa, các nàng căn bản không có thiên phú a!
Ba Văn Lâm tự nhiên cũng theo lại, không khỏi kinh ngạc, người sắp chết này lại còn có tâm tình xem người ta hành hình, cái này cần thần kinh thô cỡ nào a?
- Giờ đã đến, hành hình!
Một tên đao phủ đi lên đài cao, trên người để trần, trong tay cầm một thanh dao bầu khổng lồ. Hắn uống một hớp rượu, sau đó phun xuống thân đao, giơ lên thật cao, thân đao ở dưới ánh hoàng hôn phản xạ ra sắc thái thê lương.
Hiển nhiên tu vi của tỷ muội Liễu Phong Nhi bị phong ấn, mà đối với đại bộ phận võ giả mà nói, tu vi bị phong ấn là không cách nào vận chuyển nguyên lực hộ thể, như vậy sức phòng ngự sẽ không cao hơn người bình thường bao nhiêu. Tên đao phủ kia là tồn tại Tụ Nguyên Cảnh, một đao xuống, hai tỷ muội chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ.
Xoạt, một đao chém xuống.
Nhưng tình cảnh máu chảy đầu rơi không có xuất hiện, chỉ thấy một thiếu niên đột nhiên hiển hiện ở trên đài cao, dùng một tay nâng đỡ thân đao hạ xuống.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.