Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5237: Cự Quy




A, Lăng Hàn kinh ngạc, nguyên nhân hòn đảo này nổi trên mặt biển.

Phải biết, vật chất bên trong vực sâu nguyên thủy đều nặng không gì sánh bằng, ngươi xem, Thạch Đầu

Nhân có cấp bậc Chuẩn Đế nhưng lại không khác gì tảng đá chìm vào đáy biển.

Hòn đảo này dựa vào cái gì mà lơ lửng?

Tiên dược!

Ánh mắt Lăng Hàn nhìn vào hòn đảo, phía trên sinh trưởng một gốc thực vật màu đỏ thắm, kết ra một

trái cây màu tím, không lớn, nó chỉ lớn bằng quả ô liu, toàn thân trong suốt.

– Vật chất thủy Nguyên.

Lăng Hàn nói nhỏ, hắn mừng rỡ, thật không nghĩ tới đi mòn gót sắt không tìm được, vô tâm tìm kiếm

lại gặp ngay.

– Đây là của ta.

Hắn lao thẳng về phía hòn đảo.

Nhưng lúc này, hưu hưu hưu, chỉ thấy có vài trăm thủy tiễn bắn thẳng về phía hắn.

A?

Lăng Hàn kinh ngạc, tại sao hắn bị công kích?

Là ai ra tay?

Trong lòng nghi hoặc, nhưng Lăng Hàn sẽ không mặc cho thủy tiễn đánh trúng, hắn vội vàng cong

người tránh né một kích này.

Xoát xoát xoát, thủy tiễn không ngừng dâng trào, cũng bắn thẳng vào Lăng Hàn.

Khốn kiếp, là cái quỷ gì?

Lăng Hàn chấn kinh, uy lực công kích đạt tới cấp bậc Chuẩn Đế.

Càng xâm nhập vào sâu trong vực sâu nguyên thủy, quả nhiên càng nguy hiểm, chiến lực Chuẩn Đế

xuất hiện liên tiếp.

Soạt, lại nghe tiếng nổ lớn vang lên, sau đó nhìn thấy Thạch Đầu Nhân từ đáy biển lao ra khỏi mặt nước,

nó bay thẳng lên không trung, sau đó nện hai quyền vào hòn đảo.

Lăng Hàn nhe răng, ngươi trung tâm hộ chủ, ta biết rõ, nhưng ngươi tuyệt đối không nên đập nát tiên

dược.

Tiên là tồn tại đặc thù, nó có thể sinh trưởng trong địa phương ác liệt, sinh mệnh lực vô cùng ương

ngạnh, nhưng cùng lúc đó, bản thân nó lại cực kỳ yếu ớt, dính một ít công kích sẽ phá hư.

Lực công kích của Thạch Đầu Nhân không có đáng sợ như Lăng Hàn, nhưng nó thẳng ở thể phách

cường đại.

Mấu chốt là, thân thể của nó bị đánh hỏng cũng không sao, phía ngoài tảng đá vốn chỉ là khôi giáp của

nó mà thôi.

Bành bành bành, thủy tiễn bắn tới, cũng lưu lại thủng thủ trên người Thạch Đầu Nhân, nhưng Thạch

Đầu Nhân không quan tâm, nó lại xuất thêm hai quyền.

Oanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, chỉ nhìn thấy cả hòn đảo nhỏ đang bị Thạch Đầu Nhân nện lõm xuống một mảng

lớn, sau đó, hòn đảo rung động rất mạnh.

Lăng Hàn nhìn thấy, hòn đảo từ khác nhau địa phương phân biệt nhô ra bốn chân, đầu cùng cái đuôi. . .

Chuyện này rõ ràng là một đầu cự quy, trước đó chỉ là nó đem thân thể đều là rút vào trong mai rùa.

Khốn kiếp, khó trách hắn bị công kích.

Xoát xoát xoát, cự quy cùng Thạch Đầu Nhân kịch chiến, thủy tiễn phi thiên, quyền ảnh cuồn cuộn.

Chiến lực cự quy không yếu hơn Thạch Đầu Nhân, kịch chiến với nhau, Thạch Đầu Nhân không chiếm

được chút tiện nghi được, nhưng mà, nương tựa theo phòng ngự siêu cường của nó, nó cũng không mất

mát gì, phát ra thần thức chấn động, phối hợp thiêm mặt quỷ kịch chiến, còn Lăng Hàn cảm thấy vô

cùng mừng rỡ.

Hắn không tiếp tục đứng xem cuộc chiến, tiên dược đang ở trước mắt, hắn làm sao có thể ngồi nhìn?

Lại nói, Đại Thạch là kẻ khờ, nếu nó đập vỡ tiên dược thì sao bây giờ?

Lăng Hàn xuất kích, hắn không có ra tay với cự quy, mà là lao thẳng về phía tiên dược.

Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn sát sinh, dù sao không thù không oán với cự quy,

không cần thiết sát sinh vô cớ.

Cự quy và Thạch Đầu Nhân kịch chiến, phân thần hoàn mỹ, mà Lăng Hàn không bộc phát sát khí chút

nào, vào lúc này, hắn như hóa thành Sát Thánh của Chiến Thần cung, lại mạnh hơn lão Sát Thánh vô số

lần, hắn không lộ ra sát cơ, Chuẩn Đế cũng khó phát hiện sự tồn tại của hắn.

Xèo, Lăng Hàn đáp lên thân cự quy và rút tiên dược.

– Ngang!

Cự quy phát ra tiếng rống đau đớn, tại vị trí tiên dược bị rút ra xuất hiện một vết máu tươi, máu tươi

chảy ra cuồn cuộn.

A, tiên dược do huyết nhục của cự quy uẩn dưỡng?

Lăng Hàn không có lập tức rời đi, hắn tung người lên không trung, hắn không giết cự quy, như vậy hắn

có thể nhận được càng nhiều chỗ tốt, nhưng việc này cũng vượt qua giới hạn thấp nhất của hắn.

Hắn thật sự muốn mau chóng mạnh lên, nhưng sẽ không xây dựng ở chà đạp sinh mệnh người khác

phía trên.

Nếu không, hắn khác gì các tuyệt địa chi chủ?

– Đại Thạch, đi!

Lăng Hàn nói.

Nhưng mà, Thạch Đầu Nhân đánh rất hưng phấn, nó không tiếp thu ý kiến của Lăng Hàn, tiếp tục kịch

chiến với cự quy, giống như nhất định phải tranh ra thắng bại

Tốt.

Lăng Hàn tung người phối hợp với Thạch Đầu Nhân chiến cự quy.

Hai đại Chuẩn Đế liên thủ, hơn nữa đều là cấp bậc chí cường, cự quy làm sao ngăn cản nổi?

Có điều qua khoảng trăm chiêu, cự quy gánh không được, nó lập tức lặn xuống nước trốn đi.

Thạch Đầu Nhân còn muốn đuổi theo, lại bị Lăng Hàn cưỡng ép kéo đi.

– Ngang?

Nó ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, dáng vẻ buồn bực.

Là nam nhân cũng không cần sợ!

Chẳng lẽ ngươi không phải nam nhân?

Lăng Hàn vỗ đầu của nó:

– Đi.

Nơi này không có chỗ chạm đất, không thể luyện hóa tiên dược, lại nói, Lăng Hàn liên tục phi hành ba

ngày trong vùng đất siêu trọng lực, ngay cả hắn cũng cảm giác kiệt lực, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Không có cách, nếu không có nơi đặt chân, Lăng Hàn chỉ có thể bay tiếp.

May mắn chính là, hai ngày sau, rốt cục phía trước xuất hiện đất liền.

Lăng Hàn vội vàng đáp xuống và khôi phục.

Thạch Đầu Nhân cũng bước ra khỏi biển, thời điểm nó đi đến bên người Lăng Hàn, nó run run thân thể

để tách giọt nước ra khỏi người.

Phải biết, tất cả vật chất ở nơi này đều bị áp súc siêu cao, một hạt cát cũng nặng như tinh cầu, mà một

giọt nước có trọng lượng đáng sợ hơn cả một tinh cầu, mấy trăm giọt đồng thời đánh trúng, cho dù là

Thánh Nhân cũng phải chết.

Lăng Hàn bị trúng không ít giọt nước, ngay sau đó hắn nhe răng và nhìn sang Thạch Đầu Nhân.

Gia hỏa này cười ngây ngô, giống như ý thức được việc mình làm.

Tốt, mặt cười ngây ngô là hắn vẻ lên, hắn nhận.

Lăng Hàn nghỉ ngơi thật tốt, sau khi hắn khôi phục xong, hắn lại tiến hành luyện hóa tiên dược.

Vật chất Thủy Nguyên bên trong gốc tiên dược ucungx không nhiều, nhưng vẫn đủ giúp Lăng Hàn thu

nạp ba đạo quy tắc.

Tám mươi ba đạo.

Lăng Hàn tươi cười, quả nhiên, muốn nhanh chóng tăng tu vi chỉ có thể tiến vào vực sâu nguyên thủy.

– Đại Thạch, đi.

Hắn đứng lên, tiếp tục đi tới.

Thạch Đầu Nhân đần độn, Lăng Hàn ngừng, nó sẽ ngừng, Lăng Hàn đi, nó sẽ đi theo.

Rất nhanh, phía trước xuất hiện một tòa sơn mạch cao không thể thấy đỉnh, lại dài không có điểm cuối.

Đi vòng là không thể nào, chỉ có thể trèo núi mà đi.

Lăng Hàn cùng Thạch Đầu Nhân bắt đầu trèo đèo lội suối, nhưng mà, khi bọn họ lên núi không đến bao

lâu, tốc độ cùng chậm lại.

Trọng lực ở nơi này càng đáng sợ, càng mấu chốt chính là cái gì, ngọn núi cũng không bằng phẩn, khắp

nơi là đá nhọn như lưỡi đao, nếu như bước lên, chẳng khác gì bị cắt thịt.

Lăng Hàn nhất định phải đặt nhiều tinh lực vào phòng ngự, nếu không, cho dù là thể phách của hắn

cũng không gánh được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.