Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5235: Chuẩn Đế Thạch Nhân




Những đá này giống như có sinh mệnh, chúng không ngừng nhấp nhô, bản thân tích tụ lại tạo thành

hình người.

Tảng đá, cự nhân!

Cự nhân cao mười trượng, hai tay quá gối, một đầu lâu tròn vo giản dị, không có ngũ quan, cũng không

có đôi mắt, Lăng Hàn lại phát hiện mình bị nhìn chằm chằm vào.

Mấu chốt là khí thế.

Khí tức cấp bậc Chuẩn Đế ập tới, áp lực như núi.

Tảng đá này chính là Chuẩn Đế!

Lăng Hàn cảm thán, ở bên ngoài, người có thể tu thành Chuẩn Đế không nhiều hơn Đại Đế bao nhiêu,

nhưng tại nơi này, tùy tiện một chút tảng đá có thể tích tụ ra một Chuẩn Đế, làm sao không làm người

ta cảm khái cơ chứ?

Tân tân khổ khổ tu luyện, không bằng ý niệm của thiên địa!

Thạch Đầu Nhân nghiêng đầu, giống như đang đánh giá Lăng Hàn, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc, nó

vung cánh tay to dài tấn công Lăng Hàn.

Oanh, một kích này mang theo thanh thế to lớn, đáng sợ vô cùng.

Chuẩn Đế xuất thủ, có thể không kinh người hay sao?

Lăng Hàn hiện tại đã nắm giữ tám mươi đạo quy tắc bát tinh, hắn không e ngại đối phương, hắn xuất

quyền ngăn cản.

Bành!

Hai nắm đấm lớn nhỏ va chạm vào nhau, từ đó sinh ra sóng xung kích vô cùng khủng bố, bành bành

bành, dù cho mỗi tảng đá ở nơi này nặng như tinh cầu cũng bị sóng xung kích cấp Chuẩn Đế làm chấn

động, tất cả đều chuyển động, giống như lại phát sinh địa chấn.

Chuẩn Đế cường đại như vậy.

Nhưng mà, chuyện này cũng đó có thể thấy thiên địa ở nơi này kiên cố, cho dù có Chuẩn Đế xuất thủ

cũng không thể làm tảng đá ở đây sứt mẻ!

Thân thể Lăng Hàn chấn động, hắn không tự chủ được mà lui lại, hắn liên tục lui vài dặm mới có thể

đứng vững.

Khá lắm!

Hắn nói thầm trong lòng, Thạch Đầu Nhân có chiến lực không kém hơn Đa Gia Phật.

Thiên địa xuất thủ, trực tiếp gia tăng thực lực lên Chuẩn Đế cửu tinh hay sao?

Lăng Hàn cũng không cảm thấy Thạch Đầu Nhân cũng từng bước tu đến Chuẩn Đế, tu luyện ở nơi này?

Căn bản không thực tế!

Cho nên, nó chắc chắn vừa sinh ra đã là Chuẩn Đế, hơn nữa còn là cấp bậc đỉnh phong.

Không có thân thể tịch diệt chín lần, tại sao thức tỉnh?

Lăng Hàn lập tức giật mình, hệ thống tu luyện hiện tại là võ giả tự nghĩ ra, vậy tại sao không thể có loại

hệ thống tu luyện thứ hai, loại thứ ba?

Lại nhắm thẳng vào hạch tâm, ý nghĩa tu luyện không phải là vì cường đại sao?

Nhưng thế giới này ai mạnh ai yếu, không phải do thiên địa quyết định hay sao?

Thiên địa muốn Thạch Đầu Nhân có tu vi Chuẩn Đế, hơn nữa chiến lực còn là mạnh nhất trong Chuẩn

Đế, còn cần tu luyện cái gì?

Trong lúc nhất thời, đột nhiên tâm thần Lăng Hàn rung động, giống như bắt được cái gì, nhưng hắn lại

càng loạn, hắn muốn tìm ra con đường chính xác trong đó là khó cỡ nào.

Oanh, lúc này, Thạch Đầu Nhân lại xuất ra một quyền, năng lượng đáng sợ sôi trào.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn thu hồi tâm tư và ngạnh kháng Thạch Đầu Nhân.

Đánh với Đa Gia Phật, nguyên nhân song phương đều có khắc chế, cho nên chỉ có thể nói là luận bàn,

thí nghiệm chiến lực một chút, không có cách gì chân chính kiểm tra ra chiến lực cực hạn của bản thân.

Nhưng Thạch Đầu Nhân thì khác, nó cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Lăng Hàn cũng cần đối thủ như vậy, cho hắn đủ áp lực, như thế mới có thể kích phát ra tiềm lực của

hắn.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hai đại chiến lực Chuẩn Đế chiêu chiêu liều mạng, hoàn toàn không có có kỹ xảo, đều là đấu pháp chọi

cứng với nhau.

Nguyên nhân không có sử dụng năng lượng hủy diệt, đại đạo quang, cho nên Lăng Hàn đã lâm vào hạ

phong, hơn nữa thế yếu hết sức rõ ràng, nhưng hắn muốn bức ra cực hạn của bản thân, hắn chậm chạp

không chịu vận dụng át chủ bài.

Kể từ đó, tình thế của hắn tràn ngập nguy hiểm.

– Hống hống hống!

Thạch Đầu Nhân xuất quyền đánh Lăng Hàn bay xa, hắn chấn động tới mức lỗ chân lông phun máu,

máu tươi chảy ra, trong nháy mắt đã biến thành huyết nhân, gia hỏa này vô cùng kích thích giống con

tinh tinh vỗ vào ngực.

– Ha ha, có muốn ta giới thiệu Tiểu Thạch Đầu cho ngươi hay không.

Lăng Hàn lau máu tươi trên khóe miệng, Thạch Đầu Nhân này làm hắn nhớ tới Thạch Đầu Nhân mà

hắn thu phục trong Nguyên thế giới, song phương có cách làm khác nhau nhưng lại giống nhau tới kỳ

diệu, nhưng Tiểu Thạch Đầu trong Nguyên thế giới quá yếu, hiện tại chỉ mới bước lên Tiên đồ.

– Không biết ngươi là công hay mẫu, nếu là công, chẳng phải sẽ thành cơ hay sao?

Hắn còn thì thào.

Oanh, Thạch Đầu Nhân lại xuất quyền đánh tới, nó không lưu tình chút nào.

Lăng Hàn dùng khí lực va chạm, nhưng chiến lực chênh lệch rất rõ ràng, đánh lâu không được, Lăng

Hàn đã lâm vào hạ phong, đã hiện rõ bại cục.

Dường như Thạch Đầu Nhân rất kích thích, nó không ngừng thần thức chấn động phát ra tiếng kêu, thế

công càng nhanh, dường như nó muốn đánh tan Lăng Hàn ngay lập tức.

– Ha ha, đến!

Lăng Hàn cảm thấy không sai biệt lắm, hắn đã ép ra chiến lực cực hạn của bản thân, không thể lại bị

động bị đánh như vậy.

Oanh!

Hai tay của hắn chấn động, trên nắm tay xuất hiện đại đạo quang cùng năng lượng hủy diệt, từ đó tỏa

ra khí tức vô cùng nguy hiểm.

Thạch Đầu Nhân cũng ngẩn ra, mặc dù không có ngũ quan nhưng có thể nhìn thấy nó rất thận trọng.

– Không dám tới?

Lăng Hàn cười to nói.

Thạch Đầu Nhân giống như bị chọc giận, nó tung người lên cao và nện xuống.

Với trọng lực đáng sợ của nó, chỉ cần nó đè xuống cũng đủ đè chết Chuẩn Đế.

Lăng Hàn cũng không dám bị đối phương đè trúng, hắn vội vàng rút lui, hai tay đánh liên tục, đánh về

phía Thạch Đầu Nhân.

Thạch Đầu Nhân gào lên, nó như kẻ ngốc đấu quyền với Lăng Hàn.

Bành, sau một kích này, Lăng Hàn lại bị đánh bay, nhưng Thạch Đầu Nhân gào to, thần thức chấn động

như biển.

Một quyền này tạo thành phá hư rất lớn, dù phòng ngự mạnh như Thạch Đầu Nhân cũng gánh không

được, hai nắm đấm lóm vào và hóa thành tro tàn.

Thạch Đầu Nhân nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, nó hất tay lên, ba ba ba, tảng đá chỗ

nắm đấm rơi xuống và biến thành cổ tay trụi lủi.

A, ngươi là tráng sĩ chặt tay sao?

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Thạch Đầu Nhân duỗi hai tay ra, hai khối đá lớn ở gần đó bay lên và

phân biệt bám vào cổ tay của nó, từ đó tạo thành hai đấm lần nữa.

Chuyện này?

Còn có thể như vậy?

Lăng Hàn nhe răng, nếu không thể một kích đánh chết Thạch Đầu Nhân, như vậy chỉ cần ở nơi có tảng

đá, gia hỏa này không những không chết được, thậm chí còn không thể gây tổn thương?

Đây là đại gia hỏa đáng sợ.

Được rồi, không thể khai chiến ở nơi này.

Lăng Hàn xoay người chạy, hắn không dám ham chiến.

Thạch Đầu Nhân bối rối, đang đánh vui vẻ, tại sao ngươi không đánh tiếp?

Không được!

Nó lập tức cất bước đuổi theo Lăng Hàn.

Một chạy một đuổi, hai bên tung hoành trong rừng đá.

Cũng không biết may mắn hay bất hạnh, trên đường đi lại không gặp được thiên địa phong bạo, bằng

không chẳng những Lăng Hàn bị chặn, hắn còn bị ép đánh một trận hay Thạch Đầu Nhân từ bỏ truy

kích.

Hai tháng sau, bọn họ đã lao ra khỏi khu rừng đá, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một phiến biển cả


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.