Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5224: Chuẩn Đế Thích Cương




Trì Phi Hoành lập tức xuất thủ bắt lấy Trì Tuyên, Trì Tây Nhạc.

Cách cải thiện yếu sinh lý, yếu sinh lý không còn là nỗi lo

Nhưng hắn là Thánh Nhân, hắn vừa ra tay, Trì Tuyên, Trì Tây Nhạc làm sao có thể chống đỡ, trốn

tránh?

Nhưng mà, hắn vừa vung tay lên lại không thể đánh xuống.

Thích Cương cười khinh miệt:

– Xuất thủ trước mặt bản Đế, ai cho ngươi dũng khí như vậy?

Trì Phi Hoành đổ mồ hôi lạnh, mặc dù bàn tay do một sợi quy tắc tạo thành, cũng không phải là tứ chi

của hắn, nhưng bàn tay bị áp chế, hắn không cách nào thu về hay chặt đứt.

Nếu thật sự bị chặt đứt, thần hồn của hắn sẽ trọng thương.

– Hừ!

Trì Thái Minh chỉ trơ mắt nhìn.

– Đứt!

Thích Cương nói một câu, bành, lại thấy bàn tay của Trì Phi Hoành đã vỡ nát, nhưng cũng không có vết

máu, mà là năng lượng vô cùng thuần túy, sau đó năng lượng quay về thiên địa

Hắn là Chuẩn Đế!

Lại nói, dù hắn không thành Chuẩn Đế, với tư chất đệ tử thân truyền của Đại Đế như hắn, thời điểm

hắn là Thánh Nhân lục tinh cũng có thể ngang hàng với Trì Thái Minh là Thánh Nhân cửu tinh lâu năm.

Cho nên, trong mắt hắn, Trì gia chỉ có hai chỗ dựa: Đế trận, Đế binh.

Hiện tại đế trận đã bị phá giải, Đế binh cũng bị Đế binh của hắn triệt tiêu.

Như vậy, người đấu với người, có ai là đối thủ của hắn?

Trì Thái Minh hít sâu một hơi, hắn cố gắng đứng lên.

– Già mà không chết là tặc!

Thích Cương cười nhạo, hắn rất thích đùa cợt kẻ yếu hơn mình.

– Thời điểm bản Đế năm đó quét ngang thiên hạ, ngươi còn không biết ở chỗ nào! Hiện tại còn dám

múa đao lộng thương trước mặt bản Đế, thật không biết ngươi lấy dũng khí ở nơi nào!

Hắn điểm ra một chỉ, ầm, bành, Trì Thái Minh lại bị đánh lui, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Bởi vì hắn trêu đùa, nếu không một kích của Chuẩn Đế không phải Thánh Nhân cửu tinh có thể ngăn

cản.

Trì Thái Minh hét lớn một tiếng, ông, Huyền Băng phiên tự động bay lên, bởi vì nguy hiểm đã tới đỉnh

đầu của hắn.

Đế binh!

Nhìn thấy Đế binh, rốt cục Thích Cương cũng lộ ra vẻ cẩn thận, dù hắn hiện tại là Chuẩn Đế, nhưng nếu

hắn ngạnh kháng Đế binh, hắn chỉ có con đường chết mà thôi.

Nhưng mà, hắn cũng có Đế binh, còn gì phải sợ?

Ông, Hàng Ma Xử tỏa ra hào quang, đế uy sôi trào như nước, chuyện này cũng bởi vì Thích Cương đã

mạnh hơn trước quá nhiều.

Đế binh đấu Đế binh, triệt tiêu lẫn nhau, nhưng Thích Cương vẫn vô địch như cũ, huống chi hắn còn

mang theo mười hai Khô Lâu Thánh Binh, mỗi một con đều làm cho Thánh Nhân tuyệt vọng.

– Thích đại nhân, chúng ta đầu hàng!

Trì Tuyên và Trì Tây Nhạc lập tức chạy về phía Thích Cương.

– Tốt!

Thích Cương tươi cười, hủy diệt một thế lực quá dễ dàng, làm cho đối phương nội loạn mà tự giết lẫn

nhau mới thú vị.

Hắn dốc hết sức trấn áp, Trì Thái Minh không phải đối thủ của hắn, bị hắn oanh kích phun máu liên tục.

– Lão tổ!

Người Trì gia đều kêu lên, từng người bi phẫn không thôi.

Bọn họ chính là Đế tộc, nhưng Thánh Nhân cửu tinh mang theo Đế binh xuất kích vẫn bị người ta đánh

thổ huyết, bọn họ cảm nhận được phẫn nộ cùng tuyệt vọng.

Đây là thế đạo gì?

– Thích Cương, ngươi đắc ý không được bao lâu, chờ Lăng Hàn tu thành Chuẩn Đế, các ngươi sẽ bị quét

ngang!

Trì Phi Hoành lớn tiếng kêu lên.

Lăng Hàn, lại là Lăng Hàn!

Thích Cương động sát ý, trong lòng của hắn, Lăng Hàn chính là cái tên cấm kỵ.

Nhưng hắn là thân đồ Đại Đế, hắn lại bị Lăng Hàn đánh bại.

Thậm chí, vị hôn thê của hắn đều có một chân với Lăng Hàn, trên đầu của hắn mọc rất nhiều cỏ xanh.

Hắn hừ lạnh một tiếng:

– Ở trước mặt bản Đế, Lăng Hàn tính là cái gì? Không bao lâu nữa, bản Đế sẽ mang đầu của các ngươi

tới trước mặt hắn, ta không biết hắn sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Bành! Bành!

Hắn xuất thủ, chỉ hai kích mà thôi, Trì Phi Hoành cùng Trì Thái Minh bị hắn đánh bay, bọn họ phun

máu tươi liên tục.

Đó là do hắn cố ý hạ thủ lưu tình, bằng không hai người sẽ bị miểu sát.

Cũng không phải hắn động thiện tâm, mà là hắn muốn từ từ hành hạ hai người này tới chết.

Khoan hãy nói, đùa giỡn Thánh Nhân trong lòng bàn tay, cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng, ánh mắt

ảm đạm của đối phương, Thích Cương có cảm giác rất sảng khoái.

Bành! Bành!

Thích Cương không dự định dừng tay, hắn không ngừng giày xéo Trì Phi Hoành cùng Trì Thái Minh,

hắn muốn giày vò hai người tới chết.

Thật quá mức!

Người Trì gia vẫn còn huyết tinh đều bộc phát chiến ý, cùng lắm thì chết, bọn họ chính là Đông Lâm Đế

tộc, cho dù chết trận cũng không làm nô tài!

– Giết!

Những người này lao tới nhưng bị một chỉ của Thích Cương đánh bay, chết thì chết, bay thì bay.

– Thích Cương, muội phu của ta sẽ làm thịt ngươi!

Trì Đáo phun máu nói ra, hắn bị một chỉ phá thủng bụng, máu tươi bắn ra tung tóe.

Thích Cương cười một tiếng:

– Nghe nói muội muội của ngươi chính là một trong thập đại mỹ nhân, hắc hắc, bản Đế không ngại thu

tới bên người, làm một tỳ nữ!

Hắn vươn tay bắt lấy Trì Đáo.

Ở chỗ này, hắn có thể muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản hắn được.

– Thu hồi tay bẩn thỉu của ngươi đi.

Một giọng nói vang lên.

Hả?

Thích Cương hơi sững sờ, tại sao giọng nói này quen thuộc như vậy.

Đương nhiên hắn không nghe theo, đường đường Chuẩn Đế, cho dù đối mặt với Đại Đế cũng có quyền

lên tiếng nhất định.

Bàn tay hắn xiết lại muốn bắt lấy Trì Đáo, đột nhiên hắn phát hiện bàn tay không thể xiết lại!

Đây không phải là bàn tay thật sự, mà là niệm lực biến thành, nhưng một ý niệm của Chuẩn Đế có thể

phá hủy tinh cầu dễ dàng, tại sao hắn không thể xiết tay lại?

Tê, là ai ra tay?

– Các hạ là ai?

Thích Cương từ tốn nói.

– Chẳng lẽ là đạo hữu trong vực sâu nguyên thủy sao? Đại Đế nhà ta nói, mọi người nước giếng không

phạm nước sông, nếu không, mười hai vị Đại Đế không ngại liên thủ xuất kích giết vực sâu nguyên thủy

máu chảy thành sông.

Câu này thể hiện bá khí của tuyệt địa chi chủ.

Trong mắt bọn họ, ba mươi sáu Thần thú không đáng kể chút nào, chỉ là chuyện đi một chuyến mà thôi,

mười hai đế liên thủ, có thể tuỳ tiện dẹp yên.

Cho nên, bọn họ có mưu đồ của bọn họ, vực sâu nguyên thủy tốt nhất đừng nhúng tay vào, bằng không

sẽ tự chịu diệt vong.

– Ha ha, ngươi muốn gặp ta?

Giọng nói kia vang lên.

– Không nên giả thần giả quỷ, lăn ra đây cho bản Đế!

Thích Cương quát lớn.

– Nếu ngươi vội vã gặp ta như thế, vậy thì như ngươi mong muốn.

Một bóng người phá trời bay ra, bành, hắn đứng trên mặt đất, dáng người thon gầy, áo xanh bồng bềnh.

– Lăng, Lăng Hàn!

Người Trì gia sôi trào.

Cứu tinh đến rồi!

Nhưng mà, những cường giả như Trì Phi Hoành, Trì Thái Minh nhíu mày, Lăng Hàn mạnh hơn nữa

cũng chỉ là Thánh Nhân, làm sao có thể đối kháng Chuẩn Đế?

Thích Cương đầu tiên là giật mình, sau đó là cười lạnh.

Xưa đâu bằng nay!

Trước đó hắn thật sự không đánh lại Lăng Hàn, đối phương có danh hào đệ nhất Thánh Nhân mạnh

nhất lịch sử không phải khoác lác mà ra.

Nhưng mà, hắn hiện tại cũng không phải Thánh Nhân, mà là Chuẩn Đế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.