Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5217: Thủy Nguyên Trì




Lăng Hàn nghênh ngang rời đi, cũng không lâu lắm, hắn phát hiện một gốc dây leo già.

Lần này hắn không khách khí, hắn trực tiếp xông qua, mặc cho lôi đình đánh xuống, hắn lại hái xuống

vài lá cây.

Cứ như vậy, hắn đi một mạch chừng nửa ngày, phía trước xuất hiện một gốc cây khô thật to.

Điểm khác biệt với dây leo khác chính là, dây leo già tỏa ra sinh cơ bừng bừng, mỗi một lá cây còn có lôi

đình lóe sáng.

Uy lực không thể khinh thường.

Lăng Hàn cảm thấy ngứa tay, hắn cất bước tiến lên thử một lần.

Nhưng mà, hắn phát hiện dây leo già không công kích hắn.

A?

Hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng được, mình mang theo lá Tử Bối trên người có khí tức

dây leo già, cho nên dây leo mới cho rằng là người mình.

Được rồi.

Hắn đi tới một bên, đem lá Tử Bối lấy ra ngoài, phóng tới trên mặt đất.

Không có việc gì, lá Tử Bối sinh trưởng tại đây nên có thể gánh được siêu trọng lực.

Sau đó, Lăng Hàn tiến lên lần nữa.

Lần này, dây leo già không khách khí nữa, nó bổ lôi đình muốn chém giết Lăng Hàn.

– Đến hay lắm!

Lăng Hàn cười ha ha, hắn xuất quyền ngăn cản.

Tư!

Chỉ một kích mà thôi, trên nắm tay Lăng Hàn xuất hiện vết cháy, năm mươi bốn đạo quy tắc bát tinh

cùng bộc phát cũng không thể ngăn hàng?

Lăng Hàn kinh ngạc, khó trách đây là mẫu đằng, uy lực còn cường đại hơn dây leo đằng trước quá

nhiều.

Nhưng mà, như vậy là có thể ngăn cản hắn hay sao?

Lăng Hàn vung vẩy song quyền, dũng cảm tiến tới.

Lần này, hắn vận dụng năng lượng hủy diệt, lôi đình đập tới sẽ bị năng lượng hủy diệt chôn vùi, cho dù

còn lưu lại một tia dư uy nhưng năm mươi bốn đạo quy tắc bát tinh sẽ tiêu trừ dễ dàng.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn cường thế đột kích, cũng nhanh chóng lao tới trước mẫu đằng.

Hắn phát hiện, thân cây khô trống rỗng, đó là hốc cây to lớn khoảng ba người ôm mới hết, hoàn toàn có

thể cho người ta đi vào dễ dàng.

Phía dưới này. . . Chính là Thủy Nguyên trì sao?

Lăng Hàn tiến vào hốc cây, hắn tiện đường tiến lên.

Qua một lúc, hắn xuống dưới hố và thấy một cái ao không lớn, trong ao có chất lỏng sền sệt, nó đang tỏa

ra khí tức vật chất Thủy Nguyên.

Lăng Hàn vui mừng lẫn sợ hãi, hắn phát tài.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn lấy lá Tử Bối ra, sau đó mới đi vào hốc cây, cũng vốc nước ao đưa vào miệng,

hắn không chút do dự nuốt vào.

Ông, sau đầu hắn xuất hiện đại đạo.

Hiện tại Lăng Hàn có thể khẳng định, đây là đại đạo không trọn vẹn, chỉ có sinh mệnh cơ sở nhưng

không có sáng tạo, hủy diệt và tử vong.

Đương nhiên hắn không để ý, chỉ cần quan sát đại đạo và không ngừng rút ra quy tắc.

Đồng thời, được vật chất Thủy Nguyên ủng hộ, thân thể của hắn không tịch diệt vẫn có thể dung nạp

thêm quy tắc mới.

Sau gần nửa ngày, Lăng Hàn thành công đã dung nạp một đạo quy tắc mới, tổng số đạt đến năm mươi

lăm đạo.

Nhưng mà, vật chất Thủy Nguyên cũng hao hết, hắn lại vốc lên uống lần nữa.

Lại đến.

Lần này, một ngụm vật chất Thủy Nguyên đã không đủ chèo chống hắn ngộ đạo, thế là hắn lại uống

tiếp

Hai ngày sau đó, Lăng Hàn đã dung nạp quy tắc thứ năm mươi sáu đạo.

Lúc này, hắn cảm thấy bên ngoài có khí tức ập tới.

Đám người Hầu ca tới rồi.

Lăng Hàn không có vội vã đi ra ngoài, hắn dùng thần thức quan sát.

– A, một nửa khác người còn chưa tới.

Có người nhìn trái nhìn phải.

– Ha ha, vẫn là chúng ta nhanh hơn.

– Chờ một chút đi.

– Cũng chỉ có thể như thế.

Nhóm người này ngồi xếp bằng cách mẫu đằng trăm trượng, không còn dám tiếp cận, nếu không sẽ bị

lôi đình oanh kích.

Lăng Hàn “nhìn thấy” trên thân Hầu ca, Tiểu Thanh Long, Đại Hắc Cẩu đều có vết tích lôi đình đánh

trúng, hơn nữa là rất nhiều, không giống những người khác, cũng chỉ có một hai đạo mà thôi.

Hiển nhiên, bọn họ bị đãi ngộ giống Lăng Hàn, bị buộc phải chống cự uy năng của dây leo.

Lăng Hàn không nhịn được nữa, hắn đứng lên và đi ra ngoài.

– Ồ!

Nhìn thấy một người bò ra khỏi hốc cây, đám người Mặc Tử Vân chấn kinh đến mức rối tinh rối mù.

Nơi này. . . Có người!

Làm sao có thể chứ?

Khi trôi qua mấy trăm vạn năm, mẫu đằng mới có thể nghênh đón một lần suy yếu, mới có thể tiến vào

đây hái lá Tử Bối, tuyệt đối không thể lấy thêm, bởi vì lực lượng sẽ cuồng bạo hơn rất nhiều.

Mà muốn thông qua mẫu nhảy cản trở, tiến vào trong hốc cây, như vậy cần hái ít nhất tám lá Tử Bối.

Hiện tại, bốn lá Tử Bối trong tay bọn họ, người này đi vào thế nào?

Lá Tử Bối lưu lại lần trước?

Xấu hổ, một khi lá Tử Bối cách dây leo chỉ có thể bảo trì một thnangs, tất nhiên sẽ hóa đạo về trời đất,

không thể bảo tồn.

– Ngươi là ai? Tại sao ngươi có nhiều lá Tử Bối như thế?

Lập tức có người quát hỏi Lăng Hàn.

Lăng Hàn lại không quan tâm, hắn cười nói với Đại Hắc Cẩu:

– Lúc này trang bức không được, bị người ta bắt nạt đúng không?

Đại Hắc Cẩu vô cùng buồn bực:

– Ai mà biết đám gia hỏa này không có tình nghĩa sư huynh đệ, chúng đẩy Cẩu gia vào trong hố lửa!

Nghe nói như thế, đám người Mặc Tử Vân xem thường.

Ngươi miệng tiện cỡ nào, trong nội tâm không nói một chút?

Không có làm thịt ngươi là xem mặt mũi của Chân Long Đại Đế đấy.

Lăng Hàn gật gật đầu:

– Tốt, chúng ta đòi nợ thôi!

– Tiểu tử, ngươi tính là thứ gì?

Có người quát hỏi Lăng Hàn, mặc dù Lăng Hàn có mặc thanh đồng chiến giáp, nhưng hắn đã khôi phục

như ban đầu, tự nhiên không bị người khác nhận biết.

– Miệng không sạch sẽ!

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn lập tức xuất hiện trước mặt người này, sau đó hắn vung tay ném người này

về phía mẫu đằng.

Tư!

Lôi đình đập tới, người kia hét thảm một tiếng và nằm sắp trên mặt đất, cũng không biết còn sống hay

đã chết.

Khả năng chết đi rất lớn, nguyên nhân uy thế của mẫu đằng đạt tới năm mươi bốn đạo quy tắc bát tinh,

thậm chí còn mạnh hơn.

Mọi người đều kinh hãi, bởi vì bọn họ không nhìn thấy Lăng Hàn xuất thủ như thế nào.

Chỉ biến mất và ném người đi?

Không có một tia chống cự gì?

Mặc Tử Vân nhìn chăm chú về phía Lăng Hàn, nắm giữ thực lực cường đại như vậy, dường như chỉ có

một người.

– Cửu Vương?

Nàng nói ra hai chữ này, ngữ khí biến thành ai oán, cũng có một chút tức giận.

Rất ức hiếp người, người này đùa nghịch nàng, trộm kiếm của nàng, còn trốn ở thành Chân Long không

gặp nàng!

– Ngươi nhận lầm người.

Lăng Hàn quả quyết phủ nhận, lại suy nghĩ một chút, hắn không thể làm yếu khí thế, hắn lập tức lại lộ

hung quang.

– Hầu ca, lão Hắc, chúng ta có thù báo thù, có oán báo oán!

Giết!

Bốn người xông ra ngoài, cũng không quan tâm dùng ít địch nhiều.

Tất cả mọi người giận dữ, các ngươi quá xem thường người khác.

Nhưng vừa mới giao thủ, bọn họ đã biết, bốn người đối phương thật sự không xem thường người nào

cả.

Mẹ nó, quá mạnh, hoàn toàn đánh không lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.