Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5191: Thẩm Vấn




Nơi này rất u ám.

Có thợ mỏ đang làm việc, nhưng bị Lăng Hàn dùng thần thức xung kích làm mất đi ý thức, té xỉu trên mặt đất.

Lăng Hàn đi tới, hắn nhặt cây cuốc lên và kinh ngạc.

Cây cuốc biết bao lợi hại, không ngờ có thể đào đá cứng rắn như thế.

Mặc dù nói, chất đá của quặng mỏ lỏng lẻo, cũng không kiên cố như ở bên ngoài, nhưng cho dù là Thánh Nhân tới đây, hiệu suất đào móc cũng không nhanh.

Nói cách khác, cây cuốc này có thể để chưởng khống giả nắm giữ lực phá hoại Thánh cấp.

Đương nhiên ra sức.

– Ồ!

Lăng Hàn cảm ứng một lần, phát hiện trong cây cuốc có thứ gì đó tương tự như Sáng Tạo Chi Kim, nhưng mà, chất liệu bên trong quá kém, chẳng khác gì một giọt nước và biển cả.

Nhưng chính vì có thứ này nên cây cuốc có thể nắm giữ uy lực Thánh cấp.

Đồ vật trong vực sâu nguyên thủy thật sự làm người ta kinh ngạc.

Lăng Hàn cầm cuốc đào hai cái, bỗng nhiên hắn nhìn thấy nham thạch rơi xuống, không nên quá nhẹ nhõm.

– Chậc chậc chậc, hai vị không nghỉ ngơi tốt, lại chạy tới nơi này làm việc cực nhọc, thật sự làm bản vương cảm động!

Ở sau lưng của hai người có giọng nói vang lên.

Ngũ Vương!

Nhưng mà, Lăng Hàn cùng Đa Gia Phật không hề vẻ kinh ngạc, nguyên nhân với thần thức cường đại của bọn họ, khẳng định đã sớm phát hiện đối phương đến.

Lăng Hàn xoay người lại, mỉm cười:

– Ngũ Vương có nên ban thưởng cho chúng ta hay không?

– Thưởng, đương nhiên thưởng.

Ngũ Vương cười lớn, đột nhiên dung mạo biến thành lạnh lẽo.

– Hai người các ngươi sẽ được chôn trong quặng mỏ này!

Lăng Hàn lắc đầu:

– Ta không thích ban thưởng này.

– Bản vương thưởng, ngươi thích cũng phải tiếp nhận, không thích cũng phải tiếp nhận!

Ngũ Vương nói.

– Ha ha, ngươi đang ép mua ép bán hay sao?

Lăng Hàn khoát tay.

– Ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi, làm như thế là không đúng.

Đôi mắt Ngũ Vương co giật, kẻ này ngớ ngẩn hay sao?

Hắn đã nắm giữ tiết tấu trong tay, hắn muốn tạo nên hình tượng bá chủ, nhưng vì cái gì trong nháy mắt lại bị Lăng Hàn nói thành sai lệch như thế?

– Hai người các ngươi là ai!

Hắn hỏi, đây là vấn đề nghiêm trọng.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Ngươi tới đây một mình, cũng không nghĩ một chút, vạn nhất không đánh lại chúng ta thì làm sao bây giờ?

– Hừ!

Ngũ Vương lộ ra vẻ mặt cao ngạo, hắn vốn là Thánh Nhân bát tinh, lại thêm Bạch Ngân chiến giáp, trừ Đại Đế ra, cũng chỉ có môn đồ của Đại Đế khác mới có thể so sánh.

Thu thập hai gia hỏa mặc thanh đồng chiến giáp không phải quá dễ dàng?

Dễ như trở bàn tay.

– Nếu các ngươi ngu xuẩn mất khôn, vậy không thể làm gì khác hơn là bắt lại, nghiêm hình tra tấn.

Ngũ Vương xuất thủ, cả hai tay phân biệt bắt lấy Lăng Hàn cùng Đa Gia Phật.

Lăng Hàn điểm ra một chỉ về phía Ngũ Vương.

– Ngươi lấy dũng khí ở đâu ra thế?

Ngũ Vương cao ngạo, lại dám chọi cứng với hắn.

Bành!

Một kích qua đi, bàn tay của Ngũ Vương bị đánh vỡ nát.

– Cái gì!

Ngũ Vương chấn kinh, đối phương dễ dàng phá giải một kích của hắn.

Chiến lực như vậy cũng quá kinh khủng.

Tất cả môn đồ Đại Đế, có mấy người làm được?

Trừ phi là mấy vương bài kia.

Nhưng nếu là vương bài, tại sao lại xuất hiện ở hầm mỏ?

Có Đại Đế nào không phải chiếm cứ một phiến thiên địa?

A, nhà mình không đi, chạy đến thành Chân Long chơi, ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao.

– Các ngươi là ai?

Rốt cuộc hắn hỏi lại một lần.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn đưa tay bắt lấy Ngũ Vương:

– Chúng ta nên nói chuyện với nhạu, ta hỏi, ngươi đáp!

– Làm càn!

Ngũ Vương hừ một tiếng, chiến giáp trên người phát sáng và tỏa ra chiến lực mạnh mẽ.

Hắn xuất ra một quyền cực mạnh, không gian trắng xóa không nhìn thấy cái gì.

Nhưng mà, một nắm đấm đánh tan tất cả hào quang.

Bành, Ngũ Vương bị đánh bay ra ngoài, đâm vào trên vách động, sau đó lại bắn ngược trở về, còn có rất nhiều nham thạch rơi xuống chôn vùi hắn.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, hắn phá đất lao ra, hắn không ham chiến, mà là vội vã chạy ra bên ngoài.

Đây thật là vương bài, hắn không phải là đối thủ của người ta.

– Ai, chạy cái gì!

Lăng Hàn cười nói, một đạo sát khí xung kích ập tới và hóa thành một nắm đấm thép, tốc độ nhanh đến kinh người, trong nháy mắt đã tiến vào đầu Ngũ Vương.

Bành, Ngũ Vương ngã xuống đất và hôn mê.

Đối với loại chiến đấu này, Đa Gia Phật khinh thường nhún tay vào.

Lăng Hàn đi lên cởi bỏ chiến giáp màu bạc của Ngũ Vương, đây là đồ tốt, có thể triệt tiêu siêu trọng lực bên ngoài rất lớn, có thể giúp Thánh Nhân đi lại tự nhiên.

Sau đó, hắn đánh thức Ngũ Vương.

– Các ngươi…

– Ngươi nói thêm câu nói nhảm, ta sẽ nhét tảng đá vào hoa cúc của ngươi.

Ngũ Vương vừa mới mở miệng, hắn bị một câu của Lăng Hàn dọa sợ.

Gia hỏa này là biến thái, không ngờ nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy.

Lăng Hàn thấy gia hỏa này ngậm miệng, hắn không thèm quan tâm đối phương oán hận:

– Các ngươi khai thác những quáng thạch này là vì mục đích gì?

– Đề luyện ra hạt nhỏ Sáng Tạo Chi Kim, nghĩ biện pháp luyện hóa ra Sáng Tạo Chi Kim.

Ngũ Vương đàng hoàng nói.

Sáng Tạo Chi Kim!

Lăng Hàn và Đa Gia Phật nhìn nhau, chẳng lẽ ba mươi sáu tôn thần thú đều đào Sáng Tạo Chi Kim ở đây sao?

Nhưng đường đường Đại Đế lại hóa thân thành đầu lĩnh thợ mỏ, hai người không cách nào tiếp nhận sự thật này.

Quá phá hư hình tượng.

Đế, vô địch khắp thiên hạ, bá chủ một thời đại, chủ của một đám thợ mỏ?

Thật mất mặt.

– Xem ra, ba mươi sáu con Thần thú đều mưu đồ Sáng Tạo Chi Kim, cho nên, phát hiện Tiên Thiên Kim Linh bay ra khỏi vực sâu nguyên thủy, Chân Long Đại Đế mới đuổi tới.

Đa Gia Phật nói.

Lăng Hàn nhìn về phía Ngũ Vương:

– Các ngươi hiện tại lấy được bao nhiêu Sáng Tạo Chi Kim?

Hắn muốn cướp toàn bộ.

Ngũ Vương dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn một chút, nhưng phát hiện biểu lộ hung hăng của Lăng Hàn thì thân thể của hắn run rẩy, suýt nữa quên mất gia hỏa này là biến thái.

Hắn lắc đầu:

– Ngươi cho rằng, Sáng Tạo Chi Kim dễ chiếm được như thế sao? Đầu tiên cần lượng lớn hạt nhỏ Sáng Tạo Chi Kim mới có thể luyện chế, nhưng tỉ lệ thành công quá thấp, qua nhiều năm như vậy, còn không thành công một lần.

Lăng Hàn cùng Đa Gia Phật thở ra, không quản Chân Long muốn làm gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt, cho nên không thành công là tin tức tốt.

– Tòa thành này tồn tại bao lâu?

Lăng Hàn đổi một đề tài.

– Ta cũng không biết.

Ngũ Vương lắc đầu, thấy Lăng Hàn nhặt lên một khối đá, hắn đặt vào trong tay ước lượng, cùng sử dụng ánh mắt nhìn cái mông của Ngũ Vương, Ngũ Vương đổ mồ hôi lạnh như thác nước, vội vàng nói:

– Ta thật không biết, từ khi ta ra đời đã ở trong tòa thành này.

– Tốt, xem như ngươi nói thật.

Lăng Hàn gật đầu.

– Vậy ngươi có biết, trừ ba mươi sáu thần thú ra, nơi này còn có Đại Đế nào khác không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.