Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5117: Mạc Thái Bình




Chiến đấu kết thúc.

Nhưng mọi người đều nhìn sang Lăng Hàn, ánh mắt bọn họ đầy ai oán.

Không phải sao?

Ngươi rõ ràng có thể tuỳ tiện đánh bại thanh niên mặc áo đen này, vì cái gì không sớm xuất thủ? Làm hại bọn họ bị đào thải.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn không có tình nghĩa gì với đám người này, cần gì phải trợ giúp chứ?

Lại nói, thành đánh bại đối thủ sẽ ghi tạc lên đầu của hắn, cũng không phải điểm tích lũy của đội ngũ, chẳng lẽ còn muốn Lăng Hàn đánh đối phương gần chết, sau đó nhìn đám đồng đội đi lên nhặt tiện nghi?

Đây chính là tranh tài!

Lăng Hàn rời đi thật nhanh, cờ xí còn chưa xuất hiện, bằng không thì hắn chỉ cần lấy được chiến kỳ, hắn có thể chờ người khác đi tới tặng điểm.

Hắn cũng không vội, hiện tại phần lớn người đều trốn tránh, chờ đợi cờ xí xuất hiện, đoạt cờ và chờ ba ngày.

Đây là cơ hội giúp người thực lực không mạnh thắng được.

Nguyên nhân cờ xí sẽ phát sáng, đứng ở nơi nào cũng có thể nhìn thấy, mục tiêu quá rõ ràng, xuất hiện quá sớm sẽ dẫn tới hỗn loạn, từ đó mục đích thi đấu không đạt được.

Cho nên, cờ xí sẽ xuất hiện vào sáng ngày thứ ba, sẽ có thời gian nửa ngày để tranh đoạt.

Lăng Hàn dạo bước đi khắp nơi, hắn gặp người nào sẽ đánh kẻ đó, không có gặp được xem như đi du sơn ngoạn thủy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ngày trôi qua cực nhanh.

Mặt trời mọc ngày thứ ba, cùng lúc đó, chỉ thấy ánh sáng chói mắt bay lên trong dãy núi, bay thẳng lên bầu trời, cho dù ở góc núi rừng nào cũng có thể nhìn thấy.

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn lao về hướng đó.

Hai ngày này hắn đánh bại người cũng không nhiều, chỉ đánh bại tám tên, còn không bằng tên thanh niên mặc áo đen kia.

Nếu như lúc này tranh tài kết thúc, như vậy, mặc dù thanh niên mặc áo đen là bị Lăng Hàn đánh bại, hắn vẫn có bài danh cao hơn Lăng Hàn.

Nhưng đánh bại người nhiều ít cũng không sao, người đạt được cờ xí sẽ thắng.

Cho nên rất nhiều người chạy tới đoạt cờ.

Đạt được cờ xí mới chắc chắn mười phần, bằng không xuất hiện kẻ yếu ớt đánh bại nhiều kẻ yếu ớt thì sao?

Hưu hưu hưu, bóng người chạy loạn trong núi rừng, cho dù người thực lực yếu cũng chạy tới.

Nói không chừng, chờ người khác tranh lưỡng bại câu thương thì lấy được tiện nghi thì sao?

Chỉ chốc lát, Lăng Hàn đã tới nơi phát ra ánh sáng, mà hắn cũng không phải người đầu tiên tới đây, đã có bảy người đang hỗn chiến, muốn tranh đoạt một cây cờ lớn, chiều dài hơn một trượng, mặt cờ đang bay phất phới.

Lăng Hàn nhanh chân tiến lên, thời điểm hắn gia nhập chiến đoàn, đã thấy bảy người đang hỗn chiến liên thủ tấn công hắn.

Một kích này đều nhịp, phối hợp vô cùng ăn ý.

Lâm thời liên thủ, phối hợp không có khả năng tốt như vậy.

Cho nên, bảy người này căn bản đang đánh giả, làm cho người ta sơ suất và trúng chiêu.

Bị đánh đột ngột, hơn nữa còn là bảy đánh một, đều là thực lực Chú Đỉnh—— mặc dù người mạnh nhất cũng chỉ là Tam Đỉnh, nhưng tin tưởng Lục Đỉnh và Thất Đỉnh cũng trúng chiêu.

Bảy người này đồng thời vui mừng, đến bây giờ mới phản ứng, kẻ này khẳng định sẽ trúng chiêu.

Bành!

Bảy đạo công kích đánh tới, nụ cười của bọn họ biến mất.

Người đâu?

Giữa bảy người làm gì có hình bóng của Lăng Hàn.

– Các ngươi đang tìm ta sao?

Giọng nói của Lăng Hàn vang lên.

– Ngươi!

Bảy người đều sợ hãi, Lăng Hàn thoát vây như thế nào?

– Bởi vì ta mạnh!

Lăng Hàn cười nói, hắn triển khai công kích.

Bành! Bành! Bành! Bành!

Cho dù chỉ phát huy lực lượng Lục Đỉnh, nhưng ý thức chiến đấu của hắn là Thánh cấp, muốn bại mấy võ giả Tam Đỉnh còn không đơn giản?

Hai ba chiêu mà thôi, Lăng Hàn đánh bại toàn bộ đám người.

Hắn bẻ bẻ cổ, sau đó nhìn vào rừng cây bên trái:

– Còn nhìn tới khi nào?

Một người thanh niên bước ra từ rừng cây, thân thể thẳng tắp như trường thương.

– Trương Hàn Quân?

Người trẻ tuổi này hỏi.

– Chính là ta!

Lăng Hàn gật gật đầu.

Người trẻ tuổi nhếch miệng cười một tiếng:

– Ta là Mạc Thái Bình!

Mạc Thái Bình!

Người có tu vi cao nhất lần thi đấu này.

Lăng Hàn không quan tâm, với hắn mà nói, thi đấu này không có tính khiêu chiến.

– Hiện tại cờ xí trong tay ta, ngươi đến cướp?

Lăng Hàn rút cờ xí trên mặt đất lên, hắn xoay tròn trong tay một vòng tròn, sau đó dùng hai tay nắm lấy, hắn sử dụng như cây côn.

Mạc Thái Bình nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn:

– Nếu như ngươi còn chưa kiếm đủ điểm tích lũy, ta khuyên ngươi nên giao cờ xí ra, bằng không bị ta đánh bại, ngươi không thể trở thành bốn kẻ đứng đầu.

Lăng Hàn mỉm cười:

– A, ngươi đoạt của ta sao?

Mạc Thái Bình cao ngạo nói:

– Ở chỗ này, không có người nào có thể đánh bại ta!

Thật là tự tin.

Nhưng hắn là Thất Đỉnh, thế gian có bao nhiêu người có thể tu đến cấp độ này?

– Ta có một cái ngoại hiệu, gọi là người sáng tạo kỳ tích.

Lăng Hàn nói.

– Ngươi không tin tà, bị đánh khóc thì đứng trách ta.

– Ha ha ha!

Mạc Thái Bình cười to, sau đó hắn nghiêm túc.

– Như vậy con đường thi đấu của ngươi tới đây là kết thúc.

Xèo, hắn lao tới tấn công Lăng Hàn.

Thật nhanh, không hổ là Thất Đỉnh.

Lăng Hàn không quan trọng, cho dù thực lực gia hỏa này nghịch thiên, hắn cũng có thể gia tăng tu vi lên tương ứng, ngược lại là Thực Linh Thể, cảnh giới gì không phải do hắn định đoạt?

Hắn dùng cờ xí làm côn tấn công Mạc Thái Bình.

Côn là binh khí dài, một điểm dài một điểm mạnh, ngưng tụ lực lượng Lục Đỉnh đánh tới, tuyệt đối còn mạnh hơn ngọn núi lớn nện xuống.

Uy lực binh khí bộc phát, cho dù là Mạc Thái Bình cũng không dám đón đỡ, hắn vội vàng thả người trốn tránh.

Sau khi tránh thoát một kích, hắn muốn phản kích, nhưng Lăng Hàn lại cầm côn quét tới, mượn thế của côn, kình lực và tốc độ tăng lên nhanh hơn.

Mạc Thái Bình không thể phản kích, ngay cả tránh cũng không kịp.

Nhưng mà, hắn đón đỡ một côn và tránh thoát ra xa.

Móa!

Mạc Thái Bình mắng một câu, hắn muốn phản kích nhưng lại phải tránh thoát.

Liên tiếp mười mấy chiêu, hắn bị áp chế hoàn toàn, Lăng Hàn vận dụng cờ xí không chê vào đâu được, mỗi một côn đều có thể mượn côn thế gia tăng uy lực, cũng phát huy ưu thế binh khí dài và nặng.

Nếu như hắn nghiền ép Lăng Hàn về mặt sức mạnh, như vậy, hắn hoàn toàn có thể chơi liều, nhưng vấn đề là, hắn chỉ “cao” hơn Lăng Hàn một tiểu cảnh giới mà thôi.

Hắn buồn bực suýt phát điên.

Nếu đối thủ cao hơn hắn một hai tiểu cảnh giới, hắn cũng không có biệt khuất như thế, hắn bị áp chế cũng tìm cơ hội thủ thắng, thậm chí trực tiếp áp chế đối thủ.

Tê, chẳng lẽ đối thủ này có thiên phú võ đạo còn trâu bò hơn hắn?

Mạc Thái Bình vội vàng bỏ qua suy nghĩ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.