Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5103: Ta Muốn Đi Ngủ




Lăng Hàn lưu luyến không rời, hắn bước ra khỏi hồ.

Hắn muốn một hơi xông lên Tiên đồ, như thế, hắn có thể tiến vào tầm mắt cao tầng Phật tộc, lấy được tư cach tiến vào Chúng Sinh trì.

Hiện tại nha, hắn phải chờ đợi.

Nhưng đám người dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, đồng thời cũng có thật nhiều người đố kỵ.

Chính mình tân tân khổ khổ, thậm chí bốc lên nguy hiểm tính mạng đi di tích cổ thám hiểm mới tu tới Khai Khiếu, Tầm Bí cảnh, kết quả thì sao, người ta chỉ cần thôn phệ năng lượng, có thể một đường hát vang tiến mạnh đuổi ngang chính mình, thậm chí vượt qua.

Có người nào cam tâm.

– Tốt tốt tốt!

Quán chủ tươi cười.

– Nhanh vững chắc cảnh giới, mặc dù thể chất ngươi kinh người, nhưng cũng nên để mắt tu vi võ đạo.

– Vâng.

Lăng Hàn gật đầu.

Nguyên nhân do xông lên Khai Khiếu cảnh, đãi ngộ của hắn tăng lên rất lớn, chẳng những đổi nơi ở rộng hơn, hơn nữa còn cho phép nắm giữ tôi tớ.

Sau khi Triệu Kiếm biết được, hắn trực tiếp ném vỡ ba cái chén.

Hắn liều sống liều chết, ăn nhiều vị đắng như vậy, chỉ vì không cam tâm thua Lăng Hàn.

Ai biết, Lăng Hàn căn bản không phải so ý chí cứng cỏi với hắn, mà thuần túy là thể chất đặc thù, có thể thôn phệ năng lượng.

Hắn làm sao chịu phục?

Thế nhưng mà, hắn hiện tại chỉ là Hoán Huyết cảnh, mà Lăng Hàn lại là cao thủ Khai Khiếu cảnh, nếu hắn gây sự với Lăng Hàn, ha ha, chỉ bị đánh mà thôi.

Hơn nữa, hắn cũng bởi vì quan hệ với Lăng Hàn nên giữ vững suốt một ngày.

Hắn không so sánh với đại nhân thành tựu Giáo Chủ, nhưng cũng đứng thứ ba trong võ quán, hắn lại có tư chất Giáp cấp, chỉ cần cho hắn thời gian, tương lai hắn sẽ bước vào Hóa Linh cảnh.

– Ta hiện tại không bằng ngươi, nhưng tương lai nhất định sẽ vượt qua ngươi!

Triệu Kiếm âm thầm nói.

Hắn hiện tại không có khả năng so tiến cảnh với Lăng Hàn, người ta có Thực Linh Thể, tu vi trước Hóa Linh cảnh sẽ không có bình cảnh, so như thế nào?

Nhưng hắn tin tưởng vững chắc, Lăng Hàn tiến cảnh nhanh như thế, khẳng định sẽ bị kẹt ở Chân Ngã đỉnh phong, nguyên nhân thiên địa công bằng.

Trước đó tiến cảnh của ngươi bao nhanh, ngươi sẽ kẹt ở Chân Ngã đỉnh phong bao lâu.

Lăng Hàn thành đại danh nhân của võ quán, tin tức truyền ra, thậm chí ngay cả thành chủ đại nhân cũng bị kinh động, mặc dù không có triệu kiến Lăng Hàn đi qua gặp mặt một lần, hắn cũng phái lão quản gia tới đàm luận với Lăng Hàn.

Tóm lại, mọi người đều biết, võ quán chiêu thu một tên thiên tài nắm giữ Thực Linh Thể, tiền đồ vô lượng.

Lăng Hàn sẽ không đặt trong lòng, hắn cũng không phải tới đây trang bức.

Có Thực Linh Thể yểm hộ, tu vi hắn tiến nhanh cũng giải thích hợp lý, ta kiếm tài nguyên tu luyện thôi.

Bành bành bành, cửa sân bị gõ vang.

Hạ nhân lập tức đi xem, không lâu lắm, hắn dẫn một người trẻ tuổi đi vào.

Nam tử này khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng tu vi còn “cao” hơn Lăng Hàn, hắn đã bước vào Tiên đồ, mặc dù chỉ vừa mới Trúc Nhân Cơ.

– Ta tên là Chúc Dương Châu, quán chủ võ quán là phụ thân ta.

Nam tử trẻ tuổi nói chuyện mang theo cao ngạo.

Trước mặt Lăng Hàn, hắn vẫn là đệ nhất thiên tài của võ quán, bây giờ lại thua thể chất của Lăng Hàn, trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu. Nhưng mà, vì duy trì độ lượng của đại sư huynh, hắn vẫn đích thân tới một chuyến.

– Nha.

Lăng Hàn gật đầu.

A, ngươi cứ như vậy, không biểu thị gì sao?

Chúc Dương Châu sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt bất mãn.

Hắn vốn khó chịu, hiện tại Lăng Hàn làm ra thái độ trong mắt không người, tự nhiên hắn càng không vui.

– Ta vào bốn tháng trước đặt chân Tiên đồ.

Hắn từ tốn nói, trong lời nói có hương vị trang bức.

Lợi hại, Tiên đồ đấy!

Mặc cho ngươi đạt tới Tầm Bí cảnh nhanh cỡ nào, chỉ ngưỡng cửa Tiên đồ đã ngăn cản chín mươi chín phần trăm người ở bên ngoài.

Người có thể thành tiên hiếm như lông phượng sừng lân.

Lăng Hàn chỉ “a” một tiếng:

– Chúc mừng?

Khốn kiếp, ngươi nói chúc mừng thì chúc mừng, còn mang theo khẩu khí nghi vấn là có ý gì?

Đột nhiên Chúc Dương Châu có xúc động đánh người, mặc dù Lăng Hàn cũng không có nửa câu khiêu khích, cũng không có mở miệng khác người, thậm chí thần thái cũng không phải rất phách lối, vì cái gì hắn lại không thoải mái?

Nếu như Đại Hắc Cẩu ở đây, nó sẽ vỗ vai gia hỏa này và tỏ vẻ đã hiểu, dù sao Lăng Hàn chanh chua học từ nó, bất tri bất giác làm người ta giận điên người mới là cảnh giới tối cao.

– Trương sư đệ, mặc dù ngươi thể chất kinh người, nhưng ngươi phải biết võ đạo rất dài, thời điểm nên khiêm tốn phải học khiêm tốn.

Hắn cảnh cáo.

– Được rồi.

Lăng Hàn biết nghe lời phải, hắn cũng không phải đến gây sự, chỉ cần có thể tiến vào Chúng Sinh trì, hắn sẽ lập tức trở về.

Lại nói, giẫm một Trúc Nhân Cơ nho nhỏ, hắn có cảm giác thành tựu hay sao?

Chúc Dương Châu sững sờ, Lăng Hàn phản ứng như vậy, hắn có tức giận cũng không thể phát tác.

Đối phương biết nghe lời phải, vì cái gì lại làm hắn cảm thấy khó chịu?

– Ngươi tự giải quyết cho tốt, cũng phải chú ý chừng mực, thứ không thuộc về ngươi, tuyệt đối không nên nổi lòng tham.

Hắn để lại một câu nói, sau đó rời đi.

Đây là cảnh cáo sao?

Lăng Hàn chỉ cười một tiếng, hoàn toàn không có để ở trong lòng.

Chúc Dương Châu chân trước vừa rời đi, chân sau đã có người tới.

Cộc cộc cộc, cửa sân gõ vang, hạ nhân ra ngoài xem xét, sau đó lại dẫn một người trở về.

Đây cũng không phải là nam nhân, mà là một nữ tử, phi thường trẻ tuổi, cũng đặc biệt xinh đẹp, càng có khí chất của người ở địa vị cao lâu dài.

– Ta là Nhan Nghiên.

Nữ tử này tự giới thiệu mình.

– Ồ?

Lăng Hàn vẫn biểu lộ thản nhiên, hắn nào biết được Nhan Nghiên là ai.

– Quân thiếu, Nhan tiểu chính là ái nữ của thành chủ!

Hạ nhân vội vàng giới thiệu bổ sung với Lăng Hàn.

Ái nữ thành chủ, thân phận này quá cao quý, vạn nhất Lăng Hàn đắc tội Nhan Nghiên, hắn làm hạ nhân của Lăng Hàn, vậy khẳng định sẽ bị liên lụy, cho nên, hắn lập tức nhắc nhở Lăng Hàn.

Lăng Hàn không có động dung, hiện tại Phật tộc có thể áp chế hắn, cũng chỉ có A Hàm phật mà thôi.

Đại Đế không xuất hiện, Phật tộc lại không có Chuẩn Đế, hắn cần đặt đối phương trong lòng hay sao?

Dạng bình tĩnh như vậy càng được Nhan Nghiên coi trọng mấy phần, nàng làm ái nữ thành chủ, bình thường không biết bị bao nhiêu nam nhân lấy lòng cùng theo đuổi, thời gian lâu, nàng tự nhiên cũng sinh ra tâm phiền chán.

Lăng Hàn lãnh lãnh đạm đạm làm nàng sinh ra cảm giác mới mẻ, càng có xúc động làm đối phương quỳ dưới gấu quần của mình.

Dù sao, trừ thân phận ái nữ thành chủ không nói, bản thân nàng cũng là một mỹ nữ xuất sắc.

– Trương sư đệ, ngày mai ta vào rừng săn thú, ngươi có bằng lòng theo trợ giúp ta hay không?

Nàng phát ra lời mời Lăng Hàn.

Lòng tin nàng tràn đầy, với thân phận của nàng, dựa vào dung nhan, chỉ cần phát ra lời mời, bảo đảm mỗi nam nhân đều sẽ lao tới.

– Không muốn.

Lăng Hàn lập tức trả lời.

Nhan Nghiên kém chút thổ huyết, có kẻ trả lời như vậy?

Gia hỏa này!

Nàng còn ôm tâm may mắn, nói:

– Trương sư đệ có an bài khác sao?

– Ân, ta muốn đi ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.