Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5100: Nịnh Bợ




Trương Hàn Quân lại là một thiên tài!

Tin tức này nhanh chóng truyền khắp thôn nhỏ, trở thành đề tài người người trà dư tửu hậu nói chuyện, cho dù Triệu Kiếm là thiên tài, người khác ngẫu nhiên mới nói tới một câu.

Việc này càng làm Triệu Kiếm tức giận đến mức muốn giết người, nhưng bây giờ đi đối phó Lăng Hàn, Lý Vân là người đầu tiên không đáp ứng.

Hắn chỉ có thể tạm thời nuốt tức giận vào bụng, cũng tự nhủ, tư chất của hắn cũng không kém, chỉ cần tiến vào võ quán cố gắng tu luyện, hắn vẫn có thể giẫm “Trương Hàn Quân” dưới chân.

Hắn và Lăng Hàn đều có thời gian một buổi tối chuẩn bị, rạng sáng ngày thứ hai, bọn họ đã đi theo Lý Vân vào thành, bái vào võ quán.

Cùng một đêm, trong nhà tranh rách nát của Lăng Hàn có rất nhiều khách đến thăm.

Tất cả mọi người không ngốc, Lăng Hàn sau này tất nhiên sẽ thành đại nhân vật, hiện tại không nịnh bợ, sau này còn có cơ hội không?

– Hàn Quân, ta đã sớm nhìn ngươi không phải vật trong ao, một ngày nào đó sẽ hóa phàm thành long!

– Đây gọi là ba năm không hót, vừa hót tất kinh người.

– Đến, đây là quần áo Liễu di dệt cho ngươi, ngươi mang theo, qua một thời gian nữa, thời tiết sẽ chuyển lạnh.

Những hàng xóm này ai cũng hỏi han ân cần, hận không thể thu hắn làm con nuôi.

Lăng Hàn chỉ cười nhạt, nếu những người này sau này biết rõ, hắn căn bản không phải là Trương Hàn Quân, không biết vẻ mặt của bọn họ sẽ như thế nào?

– Nhường một chút! Nhường một chút!

Lúc này, một trung niên khoảng bốn mươi tách đám người ra, hắn còn lôi kéo một thiếu nữ, xem ra là nữ nhi của hắn, nếu không, nam nữ thụ thụ bất thân.

– Là Mã Vân tới.

– Chậc chậc chậc, sinh ra nữ nhi tốt!

Người xung quanh nhỏ giọng nghị luận, Mã Vân là kẻ nổi danh lười biếng trong thôn, nhưng trúc xấu măng tốt, hắn sinh nữ nhi mới mười bốn nhưng cũng đã trổ mã thành mỹ nhân, tên thiếu niên nào trong thôn không nhớ thương?

Trương Hàn Quân là một trong số đó, bao quát Triệu Kiếm thần hồn điên đảo với nàng, chính là “Viện Viện” trong lời hắn nói.

Đi tới trước mặt Lăng Hàn, Mã Vân xoa xoa đôi bàn tay, nói:

– Hàn Quân, ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, hơn nữa, phụ mẫu ngươi đều mất, hôm nay thúc làm chủ thay ngươi, cho ngươi thành thân với Viện Viện trước.

Biến “Trương Hàn Quân” thành con rể nhà mình, ngày sau không quản đối phương lên như diều gặp gió như thế nào, hắn cũng dính chút hào quang, hắn sẽ kiếm được chỗ tốt.

Cho nên, hắn lười thì lười nhưng không ngốc.

Lăng Hàn nhìn sang nữ nhi của hắn, nàng gầy như thế, hiển nhiên rất ít được ăn chất béo.

Thiếu nữ này cũng có mấy phần tú lệ, đương nhiên, đó là vì người trong thôn quá ít, biến thành người cao trong đám người lùn.

Người trong thành sẽ ghét bỏ nàng khí chất nông thôn quá nặng.

Lăng Hàn cười một tiếng, nếu chính chủ thích cô gái này, hắn mượn thân phận của đối phương, như vậy cũng nên tốt với nha đầu một chút, hắn bưng gà quay, bánh gạo mà hàng xóm tặng đưa cho thiếu nữ.

– Ăn đi.

Hắn ôn nhu nói.

Thiếu nữ thẹn thùng, cũng không đưa tay đón, nhưng phụ thân nàng sẽ không khách khí, một tay tiếp nhận đồ ăn, chính mình ăn như hổ đói, sau đó răn dạy nữ nhi:

– Hàn Quân tặng đồ cho ngươi cứ lấy, đều là người một nhà, ngươi sợ cái gì!

Nghe nói như thế, thiếu nữ đỏ mặt, nhưng dường như cũng rất đói, nàng đưa tay cầm lấy một khối bánh gạo, bắt đầu ăn ngụm nhỏ.

Lăng Hàn cũng không quan trọng, dưới điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng tới kế hoạch, hắn không ngại trợ giúp những người này, xem như làm chuyện tốt thay Trương Hàn Quân.

Mặc dù Lăng Hàn cũng không nhiệt tình, nhưng trong lời của những người khác, hắn sau này sẽ thành đại nhân vật, sẽ có phản hồi các thôn dân, bởi vậy tất cả mọi người đều hết sức hài lòng, đêm dài cho nên cáo từ.

– Viện Viện, ngươi hôm nay ngủ bên trong đi.

Mã Vân đi ra khỏi nhà tranh, hắn quay đầu ngăn cản nữ nhi ở cửa.

Thiếu nữ đỏ mặt, nàng vô cùng ngượng ngùng, nhưng lại không phản đối phụ thân, chỉ cúi đầu cầu khẩn.

Nếu Mã Vân đã nói như vậy, hắn làm sao thay đổi chủ ý?

Hắn thô lỗ đẩy nữ nhi vào phòng, sau đó lật tay đóng cửa phòng lại, dáng vẻ như ma cô.

Hắc hắc, chỉ cần “Trương Hàn Quân” ngủ với nữ nhi của hắn, gạo sống biến thành cơm chín, hắn cũng có chỗ dựa vào

Thiếu nữ chân tay luống cuống, nàng cúi đầu bắt lấy góc áo.

Thiếu nữ tuổi dậy thì, thanh thuần u mê, đặc biệt mê người.

Nhưng trong mắt Lăng Hàn, chúng sinh thiên hạ không khác nhau, nam nữ chỉ là hình thức khác của sinh mệnh mà thôi.

Thiếu nữ này không khác gì con cừu non bên ngoài cả.

– Ngươi muốn luyện võ không?

Lăng Hàn hỏi.

Thiếu nữ không nghĩ tới Lăng Hàn lại hỏi vấn đề này, sau khi sửng sốt một chút mới gật đầu.

– Muốn.

– Ta dạy cho ngươi.

Lăng Hàn cười nói, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi.

Muốn hắn lên như diều gặp gió giúp đỡ mọi người, không bằng dựa vào chính mình cố gắng lên như diều gặp gió.

Thiếu nữ tò mò:

– Ta cũng có thể luyện võ sao?

Luyện võ tiêu hao rất lớn, cần tắm thuốc phối hợp, nhà nghèo khó gánh nổi, bình thường đều là trong nhà cho nam hài luyện võ, nguyên nhân nữ hài tử sau này sẽ lập gia đình.

Nếu đều là tát nước ra ngoài, cần gì lãng phí tiền của?

Lăng Hàn cười cười:

– Có thể.

Hắn truyền một bộ công pháp cho thiếu nữ, sau đó hái năng lượng thiên địa mà không phải thông qua phương thức thể tu để hoàn thành tu luyện Thông Mạch cảnh.

Thiếu nữ chấn kinh, đây là công pháp trong truyền thuyết.

Nghe nói, đây là vô thượng bảo điển chỉ có những lão gia trong thành mới biết, không nghĩ tới Trương Hàn Quân cũng có.

Khó trách hắn thiên phú cao như vậy.

Lăng Hàn cũng không sợ tiết lộ bí mật, ngược lại hắn có thể thoái thác ngẫu nhiên gặp được.

Hắn muốn mau chóng “nở rộ” thiên phú của mình, như vậy mới có thể nhanh chóng tiến vào hạch tâm của Phật tộc, trộm vào Chúng Sinh trì, cho nên, tu vi của hắn phải tăng lên như bay.

Bởi vậy, truyền cho thiếu nữ một bộ công pháp chỉ là chút lòng thành.

Hắn cũng bắt đầu ngủ, mà thiếu nữ suy nghĩ công pháp một hồi cũng mơ màng ngủ đi.

Nhắc tới có ai không ngủ được, vậy khẳng định là Triệu Kiếm.

Ban ngày thua Trương Hàn Quân, thậm chí ban đêm ngay cả nữ tử mình thích cũng ở trong túp lều của Trương Hàn Quân, ngẫm lại cũng biết Trương Hàn Quân cầm thú sẽ làm ra chuyện gì.

– Ta thề bất lưỡng lập với ngươi!

Hắn nằm trên mặt đất, sau đó nhìn ra ánh trăng bên ngoài, hung hăng siết chặt quả đấm.

Một đêm trôi qua, Lăng Hàn và Triệu Kiếm theo Lý Vân xuất phát.

Lý Vân cũng không phải Thánh Nhân hoặc là Tôn Giả, hắn không thể mang theo hai người Lăng Hàn xé mở không gian rời đi, cũng không có công cụ thay đi bộ, ba người nhất định phải trèo đèo lội suối tiến lên.

Một ngày không thể tới thành, ban đêm còn phải ngủ trong núi lớn, nghe hổ gầm sói hú, từ đó Triệu Kiếm cùng Lý Vân cũng nơm nớp lo sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.