Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5005: Nhục Mỹ Tiên Chi




Lăng Hàn vừa luyện đan, hắn vừa bớt thời gian phục dụng và luyện hóa đan dược.

Ba tháng sau, hắn cũng luyện hóa đại lượng tiên khí, cũng tăng tu vi lên thập nhị tinh đỉnh phong.

Đột phá!

Việc này không làm khó được Lăng Hàn, không bao lâu nữa hắn sẽ bước vào thập tam tinh.

Sau khi đột phá, Lăng Hàn thử xé đứt xiềng xích nhưng không được nhưng xiềng xích đã lắc lư, đến lúc này, ý nghĩ của hắn đã cải biến.

Hắn xem xiềng xích màu đen là một loại cơ duyên, hắn muốn thử xem mình có thể đạt tới bao nhiêu tinh.

Thập ngũ tinh? Hay là nhị thập tịnh?

Tóm lại, cao bao nhiêu thì xông cao bao nhiêu, bởi vì sẽ gia tăng chiến lực của hắn lên rất cao.

Nếu hắn thành Tôn Giả, có Tôn Giả nào có thể ngang hàng?

Nếu hắn thành Thánh, Thánh Nhân nào không cúi đầu?

Nếu hắn thành Đế, hắn sẽ là vạn cổ nhất đế, Đại Đế có thể so sánh?

Muốn làm thì phải làm mạnh nhất!

Lăng Hàn tiếp tục luyện đan, tiếp tục phục dụng đan dược gia tăng tu vi.

Nhưng mà, sau khi đạt tới thập tam tinh, hắn không khác gì bước vào Tôn Giả tứ tinh, mỗi khi tiến thêm một bước đều cần rất nhiều tiên khí.

Sáu tháng qua đi, hắn vẫn chưa đạt tới thập tam tinh đỉnh phong, tu vi như cái động không đáy.

Lúc này, Hầu ca trở về.

– Hầu ca, ngươi bị thương sao?

Lăng Hàn vội vàng đi ra ngoài đón, đám người Đại Hắc Cẩu cũng đi tới.

Trên thân Hầu ca có vết thương, mặc dù không chảy máu nhưng vết thương rất sâu, nhìn mà giật mình.

– Không sao.

Hầu ca từ tốn nói.

Hắn lấy ra một vật đưa cho Lăng Hàn, thứ này không khác gì miếng thịt đông, toàn thân màu xám, nó chỉ lớn như nắm tay nhưng rất co giãn.

– Đáng tiếc, không có tìm được đại dược đỉnh cấp.

Hầu ca nói,

– Chỉ có thứ này.

– Đây là cái gì?

Lăng Hàn hỏi.

– Thứ này trong hàng ngũ tiên dược cũng được tính là kỳ lạ.

Hầu ca nói,

– Đây là Nhục Mỹ Tiên Chi, mặc dù không tăng tu vi nhưng có thể tăng dương cương lực, hơn nữa, sau khi ăn vào trong một năm, cho dù tu vi cao bao nhiêu, nhất định có thể sinh con.

Khốn kiếp, còn có tiên dược kỳ quái như thế?

Lập tức, ánh mắt của Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long, sắc trư tỏa sáng.

Không phải nói, mặc dù tiên dược hiếm thấy nhưng bảo đảm Thánh Nhân cũng muốn.

Vì cái gì?

Chuẩn sinh con.

Phải biết, tu vi càng cao càng khó sinh ra hậu đại, việc này giống như thiên địa nguyền rủa.

Nhất là Thánh Nhân, có lẽ lúc còn trẻ có thể sinh ra hậu đại, Thánh Nhân có thể sống bao lâu, chỉ cần sống mấy chục vạn năm, cho dù con cái nhiều cỡ nào cũng chết hết.

Mặc dù đại của bọn họ vẫn còn nhưng chắc chắn không thể so sánh với con ruột mình sinh ra.

Cho nên, già mà có con, dụ hoặc như vậy lớn bao nhiêu?

– Cho Cẩu gia đi.

Đại Hắc Cẩu không biết xấu hổ, nó vươn vuốt chó bắt lấy.

– Cẩu gia cũng nên lưu lại một nhi nửa nữ.

– Ta cũng muốn, ngươi sinh hậu đại khẳng định cũng mặt dày vô sỉ, vô cùng thấp hèn, không nên hại người mới tốt.

Tiểu Thanh Long lập tức nói:

– Hẳn là cho Long gia. Chân Long hiện tại chỉ còn một dòng độc đinh như Long gia đấy.

– Cút, ngươi chỉ là tiểu thí hài mà thôi!

Đại Hắc Cẩu cũng đâm phá.

– Cho lão Trư!

Sắc rư hiếm khí nói tiếng người, nó vươn móng bắt lấy.

– Tráng dương! Tráng dương!

Nó cũng không quan tâm có thể sinh con hay không, mà là cảm thấy chức năng tráng dương dùng rất tốt.

– Là tăng lên dương cương lực, làm gì có tráng dương như ngươi nói?

Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long đồng thời chỉ trích.

– Tráng dương, tăng lên dương cương lực, không phải giống nhau hay sao?

Sắc trư mở móng vuốt ra, nói:

– Cút, ngươi là con heo háo sắc!

Đại Hắc Cẩu đạp sắc trư một cái.

Sắc trư thở dài:

– Mọi người đều muốn, vì cái gì đến lão Trư thì bị đánh?

Nó thật không hiểu.

Lăng Hàn lại nhét Nhục Mỹ Tiên Chi cho Hầu ca, nói:

– Hầu ca, ta con cháu sớm thành đàn, ngươi hiện tại không có con nối dõi, ngươi nên sớm sinh cháu trai cháu gái cho ta đi.

Hầu ca lắc đầu:

– Lão Tôn chỉ có chiến đấu.

Sinh con dưỡng cái gì đó, đó là việc lãng phí thời gian.

Lăng Hàn cười ha ha:

– Có một ngày Hầu ca gặp được người thích hợp sẽ không nghĩ như vậy.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói:

– Nhục Mỹ Tiên Chi này nên do ta bảo đảm, chờ ngày nào đó Hầu ca cần, ta cho ngươi..

Thấy Lăng Hàn thu Nhục Mỹ Tiên Chi, đám gia hỏa Đại Hắc Cẩu lắc đầu, bọn họ rất cần.

– Tráng dương!

Sắc trư còn lẩm bẩm.

– Cút!

Mọi người cũng xuất cước đá nó bay vào trong tinh không, nó bay đi như một ngôi sao băng.

Lăng Hàn tiếp tục tu luyện, suy nghĩ con đường võ đạo của mình, hắn lại tiếp tục luyện đan, bởi vì còn có rất nhiều tiên khí chưa luyện, nhưng tất cả đều dưới bát tinh.

Trên tinh võng có phong trào bàn luận về Lăng Hàn rất sôi nổi.

Một kích có thể đánh ra chín mươi đạo quy tắc lục tinh.

Dùng tu vi Giáo Chủ đối kháng Tôn Giả thất tinh thế hệ hoàng kim.

Chuẩn Đế binh.

Mỗi thứ đều làm người ta kinh hãi, huống chi tất cả đều tập trung lên một người.

Nhưng chuyện khiếp sợ nói nhiều cũng sẽ bị người ta dần dần lãng quên.

Lăng Hàn rất yêu nghiệt, nhưng tu vi của hắn bị giam cầm ở Giáo Chủ, vĩnh viễn vô vọng Tôn Giả, chiến lực mạnh thế nào cũng có cực hạn.

Cho nên, hắn chỉ như thế mà thôi.

Hiện tại, tinh võng thảo luận càng nhiều chính là thế hệ hoàng kim, đương nhiên còn có Đinh Thụ, Thủy Nhất, mà Dương Dịch Hoàn, Phong Diệu Lăng như biến mất trong không khí, không còn nghe tin tức của bọn họ.

Âm hồn tạm hoãn công kích một thời gian, sau đó lại bắt đầu phát động công kích hung mãnh, từ đó tiền tuyến báo nguy.

Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu lại đi tiền tuyến lần nữa.

Lần này, chiến tuyến đã dài hơn rất nhiều, cho nên, trong tinh không rộng lớn, chỗ nào cũng có thể chống lại âm hồn.

Cơ hội tốt thu gặt thiên địa ban thưởng!

Đế tộc liên minh vẫn tồn tại như cũ, vẫn có thể dùng chiến tích đổi bảo vật, nhưng lần này Lăng Hàn không tiếp tục dùng đồ chơi kia.

Bởi vì Đế tộc chỉ an bài một điểm hối đoái, trên Mã Lãng tinh, có Thánh Nhân tọa trấn.

Lăng Hàn muốn đi hối đoái, khả năng bị nhìn thấu thân phận rất cao.

Hơn nữa, khả năng bị động tay động chân lên tính điểm rất cao, vạn nhất đẫn tới phiền phức thì sao.

Ngược lại đâu, đổi bảo vật của Đế tộc chỉ là dệt hoa trên gấm, thiên địa ban thưởng mới là thứ thực tế nhất.

Đám người Lăng Hàn gia nhập chiến đấu, nhân cơ hội này gia tăng tu vi lên cao hơn.

Giết ba tháng, Lăng Hàn đạt đến thập tam tinh đỉnh phong.

Hắn bắt đầu xung kích thập tứ tinh, lần này lại vô cùng gian nan.

Dường như hắn đã đi tới phần cuối, còn muốn tiến lên một sẽ khó khăn trùng điệp, mặc dù hắn cuối cùng cũng thành công nhưng sinh mệnh bản nguyên bị gọt đi một đoạn.

– Tê!

Hắn nhe răng, nếu như tiếp tục đột phá thì hắn sẽ bị chém một đao, hắn không dám thừa nhận thêm vài lần, hơn nữa, độ khó đã cao hơn trước mấy lần.

Sức người có hạn, hắn không thể hoàn thành mộng tưởng tốt đẹp, sự thực khách quan sẽ không bởi vì cố gắng chủ quan mà biến mất.

Tái chiến!

Lại qua một tháng sau, đột nhiên âm hồn co rút chiến tuyến vào trong.

A, xảy ra chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.