Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4996: Chỉ Là Giáo Chủ




Lăng Hàn mỉm cười:

– Thế nào, không đánh?

Ngưu Chính Dương cắn răng, nói:

– Ta nhận thua!

Không thể không nhận thua, đối thủ này quá biến thái.

Thua!

Tất cả mọi người thở dài, mặc dù Lăng Hàn vĩnh viễn bị vây khốn ở cấp Giáo Chủ, nhưng người này thật sự là yêu nghiệt, chiến lực cùng giai tuyệt đối là vô địch thiên hạ, thậm chí Đại Đế phục sinh, đánh nhau cùng cấp cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Bởi vì chưa từng có nghe nói qua, ai quá yêu nghiệt đến mức bị thiên địa phong ấn tu vi, không cách nào tiến thêm một bước.

Đây cũng là Đại Hắc Cẩu cố ý lừa dối, Lăng Hàn cũng không phải quá yêu nghiệt mà bị thiên địa giam cầm, mà là hắn bổ sung đầy đủ năng lượng hủy diệt.

– Hừ!

Một tên thế hệ hoàng kim lại cười lạnh,

– Lăng Hàn, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không biết, ngươi đã luyện được một tia quy tắc thất tinh!

Cái gì!

Nghe nói như thế, tất cả mọi người chấn kinh.

Lăng Hàn đã tu ra một tia quy tắc thất tinh?

Phải biết, quy tắc chênh lệch một cấp độ, đây là nghiền ép tuyệt đối.

Cho nên, dù là Lăng Hàn chỉ tu ra một tia quy tắc thất tinh, nhưng hắn vẫn có thể nghiền áp.

Khó trách Quái Ngưu Chính Dương thảm bại như vậy..

Tất cả mọi người “bừng tỉnh đại ngộ” , kỳ thật đạo lý rất đơn giản.

Khó trách Lăng Hàn bị thiên địa ghen ghét, thì ra hắn ở Giáo Chủ đã tu ra quy tắc thất tinh, không giam cầm ngươi thì giam cầm ai?

Bọn họ lại sai lầm lớn, đặc biệt lớn, Lăng Hàn tu ra một tia quy tắc thất tinh chính là bởi vì hắn có đủ đế nguyên, sớm thấy được quy tắc cao cấp hơn.

Lăng Hàn nhìn về phía thế hệ hoàng kim kia, cười nói:

– Ngươi có muốn đánh một trận?

Thế hệ hoàng kim này là Huyết Diễm Đế tộc Y Thái Thư, Tôn Giả nhất tinh.

Hắn cao ngạo nói:

– Ngươi cũng đã biết ta chính là Tôn Giả.

– Thì tính sao?

Lăng Hàn khắp không quan tâm.

– Ha ha!

Tất cả mọi người cười to.

Thì tính sao?

Tôn Giả nghiền ép Giáo Chủ, đây là chân lý võ đạo.

Ngươi lại yêu nghiệt, tu ra một tia quy tắc thất tinh thì như thế nào, người ta đã tu ra quy tắc thất tinh chân chính, hơn nữa không chỉ một đạo.

Cho nên, chênh lệch to lớn khó hình dung.

Đối kháng chính diện, Lăng Hàn khẳng định sẽ bị miểu sát.

– Ngươi có thể mạnh miệng, chẳng qua ngươi nắm giữ Chân Hoàng thân pháp mà thôi.

Y Thái Thư từ tốn nói,

– Nếu ngươi chính diện tiếp ta một kích, ha ha, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Lăng Hàn cười nói:

– Nếu như ta không chết đâu?

– Không chết?

Y Thái Thư quả quyết lắc đầu, nói:

– Chuyện không thể nào!

Hắn cũng không phải Tôn Giả bình thường, mà là thế hệ hoàng kim, chiến lực có thể sánh ngang Tôn Giả thất tinh, bát tinh bình thường, ngươi nói đó là nghiền ép cỡ nào.

– Đến, đánh cược như thế nào?

Lăng Hàn lộ ra nụ cười.

– Theo ngươi.

Y Thái Thư không có vội vã xuất thủ, Lăng Hàn khi đó áp chế thế hệ hoàng kim đến lợi hại, gần như đánh thế hệ hoàng kim đánh thành rác rưởi, cho nên, hắn cũng không muốn xấu mặt.

Ngươi muốn đánh đánh bạc, ngươi nghĩ làm lớn chuyện, được, theo ngươi.

– Ta đón ngươi một kích, ngươi cho ta một phần tiên khí bát tinh.

Lăng Hàn nói.

– Vậy ngươi muốn không tiếp nổi đâuthì sao

Y Thái Thư điềm nhiên nói.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Ta đã chết, ta chết, mọi thứ là của ngươi.

– Được.

Y Thái Thư gật đầu.

– Chờ một chút.

Lăng Hàn khoát tay áo,

– Ta vẫn chưa nói xong đấy, ta thắng, ngươi chỉ thua một đạo tiên khí, ta thua, cả mạng cũng mất, không công bằng!

– Ngươi muốn như thế nào?

Y Thái Thư nhẫn nại hỏi.

– Mỗi khi ta tiếp ngươi một chiêu, ngươi liền thua ta một phần tiên khí bát tinh.

Lăng Hàn cười nói, cơ hội hại người như thế, hắn sẽ bỏ qua?

Ha ha, ngươi nghĩ tiên khí muốn điên rồi sao?

Ngươi có mạng cầm sao?

– Có thể.

Y Thái Thư đáp ứng, không quan trọng, tính một kích giết không chết Lăng Hàn, thế thì hai kích, Lăng Hàn khẳng định chết rồi.

Một người chết, cho hắn tiên khí thì như thế nào?

Có thể khai chiến?

– Chậm!

Nhưng vào lúc này, lại có người mở miệng.

Đế Tử Minh!

Đó là thế hệ hoàng kim mạnh nhất, năm đó đặt song song với Đế Tử Hiên, Đế Tử Thiên, hiện tại Lâm Hiên chết, biến thành hắn và Đế Tử Thiên độc lĩnh phong tao, đã là Tôn Giả thất tinh.

Cho nên, hắn mới mở miệng như thế, cho dù là Y Thái Thư cũng phải nể tình, cũng nhìn sang hắn.

– Thêm chút tặng thưởng đi.

Đế Tử Minh mở miệng,

– Đông Lâm Đế tộc không phải muốn chọn con rể sao? Bắt đầu từ trận chiến này, người thắng có cơ hội trở thành rể hiền của Đông Lâm Đế tộc.

Hắn cũng không dám bức một Đế tộc, cho nên, dù thắng được, cũng chỉ có cơ hội mà thôi, nhưng thế đã đủ rồi, có thể cho Lăng Hàn áp lực cực lớn và nhục nhã.

Ngươi như thua sẽ mất đi người trong lòng!

– Có thể.

Một lão Tôn Giả của Đông Lâm Đế tộc gật đầu đáp ứng.

– Ta không đồng ý!

Trì Mộng San lập tức kêu to.

– Ta chỉ có một tỷ phu, đó chính là Lăng Hàn!

Nàng vừa lên tiếng đã bị trấn áp.

Trì Mộng Hàm ngồi ngay ngắn, hoàn toàn không có chút biểu lộ nào.

– Đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi.

Đế Tử Minh nói.

Đinh Thụ, Thủy Nhất đều chú ý, bọn họ hiểu rất rõ Lăng Hàn, biết rõ gia hỏa này nếu xuất hiện khẳng định có giữ lại chuẩn bị ở sau.

Đó là cái gì?

Hậu thủ gì có thể giúp hắn đền bù chênh lệch một đại cảnh giới?

– Lăng Hàn, ngươi có di ngôn gì hay không.

Y Thái Thư nói, oanh, khí tức Tôn Giả cấp phóng ra hoàn toàn, hóa thành thực chất như sóng biển, một đợt tiếp một đợt.

Lăng Hàn cười một tiếng, nhấc nhấc tay:

– Lên!

Oanh, một đầu địa long sinh ra.

Lần này, tất cả mọi người “hiểu ra”.

Lăng là trận sư, hơn nữa là cấp bậc tông sư.

Nhưng có thể thực hiện hay sao?

– Không biết mùi vị!

Y Thái Thư tiến lên, Địa Long vỡ nát.

Lăng Hàn lại giơ tay lên, lại một đạo Địa Long lao tới.

Bành, nhưng mà, Y Thái Thư chỉ đánh ra một kích mà thôi, Địa Long vỡ nát lần nữa.

– Hai phần tiên khí, cảm ơn hân hạnh chiếu cố.

Lăng Hàn cười nói.

Y Thái Thư không quan tâm, cho dù một vạn phần thì thế nào, chung quy cũng sẽ biến thành một cỗ thi thể.

Oanh, oanh, oanh, từng địa long xuất hiện nhưng đều bị Y Thái Thư đánh nát.

Lúc này, Y Thái Thư cách Lăng Hàn mười trượng mà thôi.

– Chết!

Hắn xuất thủ, oanh, bàn tay khổng lồ trống rỗng xuất hiện, cũng đánh Lăng Hàn, ba đạo quy tắc thất tinh lưu động.

Cực hạn của hắn là tám đạo, nhưng trấn áp một Giáo Chủ cấp, ba đạo còn chưa đủ sao?

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Lên! Lên! Lên!

Oanh, lần này, có tám mươi Địa Long xuất hiện.

Linh hồn lực của hắn cường đại cỡ nào?

Đến mức thiên địa thưởng không thể thưởng, có thể nói ở cảnh giới này hắn là mạnh nhất.

Cho nên, hắn một hơi gọi ra tám mươi đầu Địa Long, mỗi một đầu đều có thực lực Giáo Chủ cửu tinh đỉnh phong.

Mẹ nó!

Y Thái Thư giật mình, sao nhiều Địa Long như thế?

Cho dù mười đầu, hai mươi đầu thậm chí ba mươi đầu, hắn có thể dễ dàng đánh tan, tám mươi đầu?

Thực sự hơi nhiều.

Hắn không phải đánh không lại, mà là cần tiêu phí một chút tay chân.

Chỉ là Giáo Chủ, có khó giết như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.