Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4986: Thánh Cốt




– Có phải rất hối hận hay không?

Lăng Hàn cười nói.

– Hừ, ngươi muốn cầu xin ta tha thứ sao?

Từ Kiến Sơn cười lạnh.

– Chuyện không thể nào, Đế tộc không có người nhát gan hèn yếu!

Lăng Hàn lắc đầu:

– Không nên mạnh miệng, ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi.

Từ Kiến Sơn hét lớn một tiếng, hắn bắt đầu trốn chết.

Chỉ cần có thể chạy trốn tới nơi có tín hiệu chỗ, hắn có thể bắt tín hiệu với gia tộc, mà Tôn giả chạy tới đây tiếp viện chỉ trong nháy mắt.

Cho nên, hắn nhất định không thể nhụt chí, chỉ cần không chết thì hắn còn hi vọng.

Nhưng trước mặt Lăng Hàn, hắn có chơi đùa thế nào cũng uổng công.

Mỗi một lần phá vây, Lăng Hàn luôn có thể xuất hiện trước tiên ở trước mặt của hắn, cũng dùng một quyền đánh hắn lùi lại.

Hắn vọt lên mấy chục lần, lại hoảng sợ phát hiện mình chỉ đi chung quanh mà thôi.

Cái này!

Đến lúc này hắn đã tuyệt vọng.

Thực lực chênh lệch quá lớn, tốc độ hoàn toàn rơi lại phía sau một cấp độ, phải làm như thế nào mới có thể chạy thoát?

Từ Kiến Sơn gào thét, oanh, Đế huyết sôi trào.

Hắn thực sự liều mạng, cho dù có chết, hắn cũng muốn chết oanh oanh liệt liệt.

Lăng Hàn gật đầu:

– Xem ngươi có giác ngộ như thế, ta sẽ cho ngươi được thoải mái.

Oanh, một quyền đánh ra, năng lượng hủy diệt sôi trào.

Không có chút gì đáng suy nghĩ, Từ Kiến Sơn bị đánh bay ra ngoài, nhưng vượt quá Lăng Hàn dự kiến chính là, Từ Kiến Sơn không có tan thành mưa máu.

Không phải Lăng Hàn bạo lực, mà là quyền lực của hắn quá bá đạo, rất khó thu lực kịp thời.

Nhưng nhìn Từ Kiến Sơn, mặc dù toàn thân đều phun máu nhưng hắn không có chết.

Chuyện này rất kinh người.

Bị năng lượng hủy diệt đánh trúng, cho dù là Thế Tử Phù cũng không cách nào phát huy hiệu quả, chiến lực của Lăng Hàn hoàn toàn nghiền áp Từ Kiến Sơn, vì cái gì hắn nhưng không có chết?

A?

Lăng Hàn nhìn ngực của Từ Kiến Sơn, nơi đó máu thịt be bét, lộ ra xương trắng, nhưng hai mươi bốn cái xương sườn đều tỏa ra ánh sáng bạc, có một loại uy nghiêm khó nói thành lời.

– Thánh cốt!

Hắn giật mình.

Khó trách Từ Kiến Sơn không có bị hắn đánh giết, thì ra xương cốt của hắn là Thánh cấp.

Không đúng, không phải xương cốt của hắn đạt đến Thánh cấp, mà là nắm giữ một tia quy tắc Thánh cấp, nhưng bởi vì Thánh cấp quá cường đại, cho dù chỉ một chút xíu cũng có thể giữ mạng của Từ Kiến Sơn.

Đến Tôn Giả, Thế Tử Phù đã vô hiệu, cho nên, Đế tộc vì tăng cường bảo hộ cho Đế tử cũng vận dụng thủ đoạn khác.

Trước đó không có sử dụng, là bởi vì trên đời này có người nào to gan lớn mật dám xuống tay với Đế tử?

Hiện tại Đế tử liên tiếp vẫn lạc, Đế tộc cũng không dám có lòng gặp may, cho nên cũng vũ trang toàn diện cho Đế tử.

Bản thân Từ Kiến Sơn cũng có chút giật mình, không nghĩ tới bản thân còn có thể sống dưới một quyền như thế.

Thì ra trong tộc bố trí hậu chiêu cho hắn lại ra sức như vậy!

Vì cái gì không sớm nói cho hắn biết?

Cũng đúng, nếu nói sớm cho hắn biết, vậy hắn sẽ có đường lui, thời điểm chiến đấu sẽ không ôm quyết tâm liều chết.

Hiện tại, đã trải qua một phen giãy dụa sinh tử, Từ Kiến Sơn đã mơ hồ thấy được con đường võ đạo của mình.

Cho đến hôm nay, Đế tử đều quá thuận lợi, thiên phú cao đến kinh người, lại có bối cảnh dọa người, không người dám trêu chọc, còn có đồ tốt như Thế Tử Phù nên không cần lo lắng nguy cơ sinh tử.

Trên thực tế không trải nghiệm tử vong, không có khảo nghiệm tâm linh của tử vong thì làm sao tôi luyện ý chí, làm sao bước ra con đường võ đạo của mình?

Cho nên, mặc dù chỉ có trong nháy mắt như vậy, Từ Kiến Sơn đã mơ hồ nhìn ra con đường mới.

Đây là con đường võ đường của hắn, chưa hẳn đi thông nhưng dù sao cũng có thể đi.

Cảm giác khác cũng đến, bình chướng cảnh giới của mình buông lỏng, đột phá Tứ Cực cảnh sắp đến.

– Ha ha ha!

Hắn lập tức cười to, đây thật sự là song hỉ lâm môn, chẳng những nhòm ngó võ đạo, còn đẩy được bình chướng đột phá.

– Lăng Hàn, ta cũng phải cám ơn ngươi!

Hắn nói ra, giọng nói mang theo uy nghiêm đáng sợ.

Sau khi đột phá Tôn Giả, chuyện hắn làm đầu tiên chính là giết Lăng Hàn.

– Ha ha, ngươi dẹp ý niệm này đi.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn tiếp tục mở rộng công kích.

Đối phương chỉ nhìn thấy một tia sáng đột phá mà thôi, nhưng khoảng cách đột phá chân chính còn kém xa vạn dặm, cho dù hắn có bế quan, không có thời gian một năm nửa năm thì đừng mong đạt thành.

Oanh! Oanh! Oanh!

Năng lượng hủy diệt oanh kích liên tiếp, từng khối da thịt trên người Từ Kiến Sơn rụng xuống.

Lăng Hàn nhìn thấy, cột sống của Từ Kiến Sơn như một con rồng lớn, tráng kiện, từng cục.

Lại quan sát cẩn thận một chút, cột sống này do hai khối xương cốt tạo thành.

Hắn giật mình:

– Thì ra ngươi cắm vào cột sống Thánh cấp! Hắc hắc, đúng là thủ đoạn cao cường.

Xương cốt Thánh Nhân đều có quy tắc Thánh cấp, như vậy, muốn cắm Thánh cốt vào trong cơ thể, từ từ hấp thu quy tắc Thánh cấp để cường hóa xương mình, ngươi nói xương cốt của Từ Kiến Sơn có thể không cứng rắn hay sao?

Cho nên nói thì rất đơn giản, nhưng thao tác thực tế lại vô cùng khó khăn.

Bởi vì chỉ cần mang một chữ Thánh đều đại biểu cho cường đại.

Giáo Chủ ăn Thánh dược, không những không đạt được chỗ tốt gì, có khả năng rất lớn sẽ bị nổ tung.

Thánh cốt cũng giống vậy.

Cắm vào trong cơ thể, thánh uy bộc phát sẽ giết người ngay lập tức.

Trừ phi Thánh cốt này có huyết mạch giống với người được cắm vào, thông qua huyết mạch tương dung, quả thực có tỷ lệ thừa nhận Thánh cốt, từ từ hấp thu Thánh tính.

Nói cách khác, Thánh cốt chỉ có thể đến từ cường giả chung gia tộc.

Chỉ riêng điểm này đã đào thải bao nhiêu gia tộc?

Còn có một điểm, cột sống chính là đại long trong cơ thể người, là trụ cột chống đỡ thân thể, chiếm hữu địa vị vô cùng trọng yếu, dù là Thánh Nhân có thể đoạn chi trùng sinh, nhưng rút mất đại long trong cơ thể, cần khôi phục bao nhiêu năm mới có thể khôi phục như ban đần?

Bởi vậy, Thánh Nhân nào bằng long rút cột sống của mình cho người khác?

Cho dù là Đế tộc cũng chỉ có thể dùng trên thân thế hệ hoàng kim, dù sao cái giá quá lớn.

– Lăng Hàn, ngươi giết không được ta! Một khi ta đột phá Tôn giả, đó là giờ chết của ngươi!

Từ Kiến Sơn lạnh lùng nói ra.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Quên nói cho ngươi, Lâm Hiên là bị ta giết.

Cái gì!

Từ Kiến Sơn giật mình, Lâm Hiên chính là Tôn Giả, thiên phú cao xếp trước ba trong thế hệ hoàng kim.

Hắn lại bị Lăng Hàn giết chết?

Hắn chỉ hơi thất thần, Từ Kiến Sơn liền ổn định cảm xúc, nói:

– Ta không tin!

– Ngươi tin hay không liên quan gì tới ta?

Lăng Hàn cười nói, hắn lại xuất quyền tấn công.

– Ta chỉ là nói cho ngươi biết một sự thật mà thôi.

Trúng một quyền của hắn, Từ Kiến Sơn từ từ lui lại.

Thân thể của hắn đã hấp thu một bộ phận hạt căn bản Thánh cấp, bởi vậy xương cốt vô cùng chắc chắn, cho dù Lăng Hàn cũng không cách nào đánh tan. Nhưng mà, năng lượng hủy diệt cũng không phải ăn chay, nó có thế phá hoại căn cốt trong xương cốt của Từ Kiến Sơn.

Vốn chỉ cần dùng một quyền giải quyết chiến đấu, nhưng bây giờ lại biến thành mài chết đối thủ.

Cứ theo đà này, Từ Kiến Sơn khó thoát lần nữa, nhưng trước khi chết, hắn có thể kiên trì thời gian dài, mà trong đoạn thời gian này, hắn sẽ bị dằn vặt không nhỏ.

Hết lần này tới lần khác đều là do chính hắn tạo thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.