Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4984: Tên Bay Không Có Mắt




Từ Kiến Sơn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt mang theo sát ý.

Ta đường đường thế hệ hoàng kim, ngươi đùa giỡn ta sao?

– Kỷ huynh, ngươi biết phần lớn người chết thế nào không?

Hắn nhanh chóng áp chế lửa giận và lãnh đạm hỏi Lăng Hàn.

– Đần chết?

Lăng Hàn cười nói.

– Không phải, là không quản được miệng, tiện chết.

Từ Kiến Sơn nói.

Lăng Hàn gật đầu:

– Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận miệng của mình, tuổi còn trẻ, không nên vì một ít lời nói mà mất mạng.

Cái này!

Từ Kiến Sơn tức giận nổi gân xanh lên trán, khốn kiếp, ta đang nói ngươi đấy có biết không?

Lăng Hàn ngu ngốc tới mức nghe không hiểu?

Không có khả năng, đã tu hành tới cấp Giáo Chủ, thậm chí Tôn Giả, có người nào đần hay không?

Cho nên, đối phương vẫn nhạo báng chính mình.

Từ Kiến Sơn áp chế xúc động xuất thủ, Lăng Hàn hiện tại không xảy ra chuyện gì, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, đừng nói Đế tộc không thể động thủ, cho dù là hắn muốn động thủ với Lăng Hàn cũng phải cố kỵ.

Vì cái gì?

Bởi vì một khi Lăng Hàn xảy ra chuyện, tất cả mọi người sẽ cho rằng là Đế tộc làm, khi đó bọn họ vất vả ổn định quân tâm, sĩ khí sẽ lại tan vỡ.

– Kỷ huynh, ngươi phải biết, thời điểm giao chiến cùng âm hồn, có chút sai lầm sẽ gây ra mạng người.

Từ Kiến Sơn ung dung nói.

– Hơn nữa, trên chiến trường tên bay không có mắt, vạn nhất đánh lên người Kỷ huynh, ha ha, vậy cũng không tốt.

Đây là một câu uy hiếp trần trụi, mặc dù hắn không nói thẳng chữ nào nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu ngươi không phối hợp, không hợp tác, nào nào đó đang huyết chiến với âm hồn, nói không chừng sẽ bị người mình – ngộ thương- chết đi.

Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Từ Kiến Sơn, hắn tuyệt đối không tiếp nhận bất cứ uy hiếp nào!

Đế tộc thì thế nào, Đế tử bị hắn làm thịt còn ít sao?

– Ha ha, vậy ngươi cũng cẩn thận, tên bay không có mắt, có khả năng đánh trúng bắt cứ ai đấy.

Lăng Hàn cười một tiếng.

Hiển nhiên hắn không có ý bàn luận nữa.

Từ Kiến Sơn lạnh lùng vung tay áo và rời đi.

Lăng Hàn cũng không có ngăn cản, nếu đối phương uy hiếp muốn xử lý mình trên chiến trường, vậy hắn cũng sẽ ăn miếng trả miếng.

Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mười ngày sau, đại quân âm hồn ngóc đầu trở lại.

Lăng Hàn lên không hạm, nhưng vừa đi lên lại phát hiện có chút lạ.

Ánh mắt của hắn quét qua, hắn biết rõ nguyên nhân.

Từ Kiến Sơn, hắn cũng có mặt ở nơi này.

Vị này chính là Đế tử, hơn nữa còn là thế hệ hoàng kim, tu vi cấp Giáo Chủ, cho nên, hắn xuất hiện ở đây có ai không khiếp sợ?

Lăng Hàn lại dời mắt sang bốn lão giả sau lưng Từ Kiến Sơn.

Bốn người này vẻ mặt cứng đờ như gỗ, thần sắc lạnh lùng, giống như bọn họ là gỗ điêu khắc tạo thành, nhưng mà, Lăng Hàn lại từ khí từ mờ mịt trên người của bọn họ nhận ra bốn người này có tu vi Giáo Chủ, hơn nữa vô cùng khả năng đều là cấp bậc cửu tinh.

A, cũng quá khoa trương, ngang nhiên lấy năm cường giả đến vây giết mình?

Những người này lại không biết hắn có thể quét ngang cảnh giới Giáo Chủ, đừng nói năm Giáo Chủ, cho dù là năm mươi, năm trăm, ở trước mặt hắn vẫn là con cừu chờ bị giết.

Đương nhiên Từ Kiến Sơn cũng nhìn thấy hắn, thản nhiên nói:

– Kỷ huynh, ngươi có thể suy nghĩ một chút?

Lăng Hàn không nói gì, hắn chỉ cười và sát cơ hiện ra.

Từ Kiến Sơn lắc đầu:

– Đáng tiếc!

Lăng Hàn đã chọc Đế tộc sinh ra chuyện xấu lớn như thế, khẳng định chỉ có một con đường chết, nhưng lại không thể ngang nhiên hãm hại, cho nên, nếu để cho Lăng Hàn chết ở trên chiến trường, như vậy sẽ rủ sạch quan hệ với Đế tộc, lại có thể cổ vũ sĩ khí, có thể nói là lưỡng toàn kỳ mỹ.

Nếu Lăng Hàn không đáp gia nhập Từ gia, như vậy không có gì đáng nói.

Đi chết đi.

Không khí trên thuyền vô cùng khẩn trương, Đế tử giá lâm, mặc dù không có nói cái gì, nhưng loại tồn tại này chỉ đứng đó cũng làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Cuối cùng, thuyền đi một lúc lại tới chiến trường.

– Giết!

Tất cả mọi người xông ra ngoài, gia nhập chiến đoàn.

Lăng Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, Từ Kiến Sơn và bốn lão giả không nhúc nhích.

– Kỷ huynh mời.

Từ Kiến Sơn rất khách khí nói.

– Đế tộc thiếu ngươi một cái nhân tình, cho nên, năm người chúng ta sẽ bảo vệ Kỷ huynh, tránh bị âm hồn tổn thương.

Ách.

Lăng Hàn cũng không hề để ý, nhanh chân đi lên phía trước.

Từ Kiến Sơn lập tức đuổi kịp, bốn lão giả sau lưng hắn đi theo như hình với bóng.

Không bao lâu, Lăng Hàn đã đi tới chiến trường cấp Giáo Chủ giết chóc, nhưng hắn cũng không dừng lại mà tiến lên.

Việc này càng làm năm người Từ Kiến Sơn sững sờ.

A, ngươi còn không ngừng tiến ngừng tiến lên?

Lại tiến lên phía trước chính là chiến trường cấp Tôn Giả, cho dù bọn họ tiến lên, không cẩn thận bị tên lạc bắn trúng, khi đó có chết cũng không biết kêu ai.

Bọn họ lập tức kịp phản ứng, Lăng Hàn khẳng định sợ bị bọn họ vây giết, cho nên bí quá hoá liều, muốn lấy phương thức như vậy để bọn họ biết khó mà lui.

– Đuổi theo!

Từ Kiến Sơn chỉ do dự một chút, lúc này lập tức phát tay.

Bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút, khẳng định sẽ không có việc gì.

Năm người cẩn thận tiến lên phía trước, ba động của cấp Tôn Giả bao phủ khắp nơi, bọn họ nơm nóp lo sợ.

Nguy hiểm, quá nguy hiểm.

Lăng Hàn cảm thấy cực kỳ dễ dàng, hắn đã đi qua nơi này rất nhiều lần, hơn nữa với thực lực của hắn, cho dù thật bị ba động cấp Tôn Giả quét trúng cũng có thể hóa giải hoàn toàn.

Một lúc sau, hắn đi ra khỏi khu vực này.

Phía sau, năm người Từ Kiến Sơn đều thở ra, chỉ cảm thấy trên lưng ẩm ướt, thì ra trong vô hình, bọn họ đã đổ mồ hôi lạnh nhiều như thế.

Có thể trong nháy mắt sau đó, bọn họ đã khẩn trương hơn.

Bởi vì nơi này cũng quá xâm nhập địa bàn âm hồn, còn nhiều âm hồn cấp Tôn Giả, Giáo Chủ, cho dù dừng lại ở đây một giây cũng rất nguy hiểm.

Nhưng mà, Lăng Hàn hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội do dự, hắn nhanh chân tiến lên.

Ghê tởm!

– Đuổi theo, nhất định không thể cho hắn còn sống quay về!

Từ Kiến Sơn cắn răng nói.

Đánh giết Lăng Hàn, đây là nhiệm vụ Từ gia nhận lấy, đường đường Đế tộc, muốn giết tiểu nhân vật cũng làm không xong, như vậy sẽ mất mặt cỡ nào?

Lại nói, Lăng Hàn không phải đang ở phía trước sao, khẳng định hắn sẽ gặp âm hồn cường đại.

Chỉ cần xác nhận Lăng Hàn chết đi, bọn họ có thể lập tức quay người đào tẩu.

Oanh! Oanh! Oanh!

Âm hồn xung kích, Lăng Hàn vung quyền chiến đấu, tốc độ tiến lên lập tức chậm lại.

– Đuổi kịp hắn, mau chóng giải quyết chiến đấu.

Từ Kiến Sơn nói.

Không thể kéo dài được nữa, không thì bọn họ có khả năng gặp nguy hiểm.

Bốn tên lão giả đều gật đầu, năm người gia tốc đuổi theo Lăng Hàn.

Lúc này, Lăng Hàn không có tiếp tục tiến lên, mà là xoay người lại, lạnh lùng nhìn năm người Từ Kiến Sơn.

– Không thể không nói, đảm lượng của ngươi thật kinh người, vì bỏ rơi chúng ta, ngươi lại dám tới nơi đây.

Từ Kiến Sơn từ tốn nói, cùng lúc đó, bốn tên lão giả đều đã tản ra vây quanh Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười:

– Vì cái gì không phải là ta muốn giết các ngươi, cố ý dẫn các ngươi tới nơi này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.