Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4964: Đào Ba Thước Đất




Ba người kia không quan tâm tới Lăng Hàn, vội vàng đi tới trung tâm của “đảo”, tận lực tránh xa đàn sói.

Nam tử trẻ tuổi kia nhìn Lăng Hàn liếc mắt, không nói gì, cũng là nữ tử kia tại trải qua Lăng Hàn thời điểm, hảo ý nhắc nhở:

– Trốn bên trong đi một điểm, nơi này quá nguy hiểm!

Lăng Hàn cười một tiếng, theo ba người mà đi.

Xèo, xèo, xèo, những con sói trắng đặt chân tới biên giới “đảo”, giống như có cố kỵ với đất liền nên dừng tay, chúng lại phát ra các công kích từ xa.

Còn tốt, những sói trắng này mặc dù là cấp bậc Chân Ngã cảnh, nhưng bởi vì khoảng cách cách xa, lão giả có cơ hội thong dong đón đỡ, hơn nữa, khi bọn họ đi vào trung tâm của “đảo”, nơi này giống như thành lũy trời sinh, các công kích từ xa bị cản lại.

A?

Lăng Hàn rất là hiếu kì, xảy ra chuyện gì?

– Tiểu tử, còn không tranh thủ thời gian cám ơn thái gia gia nhà ta!

Nam tử trẻ tuổi nói với Lăng Hàn, vẻ mặt cao ngạo.

Đứng ở chỗ này đã xem như thoát khỏi nguy hiểm, hắn cũng khôi phục và lo lắng chuyện khác.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn gật đầu với lão giả:

– Cảm ơn lão tiên sinh.

Lão giả nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt hơi nghi hoặc một chút, bởi vì hắn thực tế nhìn không thấu tu vi của Lăng Hàn.

Có thể Lăng Hàn trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ thực lực có thể cao hơn hắn sao?

Ách, hẳn là người trẻ tuổi này tu hành kỳ công, mới có thể làm hắn không nhìn thấu tu vi, nhất định là như thế.

Nghĩ tới đây, hắn tự nhiên cũng lộ ra vài phần kiêu ngạo.

Chân Ngã cảnh, rất mạnh đấy.

Cũng là nữ tử kia rất hảo tâm, nói:

– Ta tên là Ninh Vũ Phân, đây là ca ca ta, Ninh Hải Đông, còn có thái gia gia Ninh Biên, vị công tử này, ngươi xưng hô như thế nào?

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói ra tên thật.

Nhưng mà ba người Ninh Biên không có ngạc nhiên, giống như chưa từng có nghe nói qua tên Lăng Hàn.

Cũng rất bình thường, trên đời này người trùng tên trùng họ quá nhiều, bọn họ căn bản sẽ không liên tưởng Lăng Hàn đến Lăng Hàn danh chấn thiên hạ kia.

Lui một bước mà nói, với cấp độ của bọn họ không biết rõ chiến tích của Lăng Hàn, càng không có đạo lý sợ hãi.

Theo bọn họ nghĩ, Lăng Hàn chính là người trẻ tuổi bình thường.

– Lăng công tử bị cuốn vào lúc nào?

Ninh Vũ Phân hỏi, sau đó chủ động nói.

– Ba người chúng ta vốn muốn đi Thái Hạo tinh, mắt thấy chỉ cần lại truyền tống hai lần, kết quả gặp hư không loạn lưu, thế nên lưu lạc đến nơi này.

Đây là hư không loạn lưu sao?

Lăng Hàn cũng không cho rằng như vậy, hắn không nói ra, chỉ nói:

– Ta có mấy cái bằng hữu mất tích ở chỗ này, cho nên, ta tới xem một chút.

Phốc, Ninh Hải Đông cười phun ra ngoài, hắnlắc đầu, trên mặt đầy khinh bỉ.

Không phải sao?

Chính mình cũng không có bao nhiêu cân lượng, lại còn dám chủ động chạy tới.

Chưa thấy qua người nào ngu xuẩn như thế!

Ninh Vũ Phân hơi suy nghĩ:

– Nói như vậy, Lăng công tử tiến vào nơi này thời gian không dài?

– Đúng thế.

Lăng Hàn gật gật đầu.

Ninh Vũ Phân lập tức vui mừng:

– Như vậy, người bên ngoài cũng đã biết rõ nơi đây quỷ dị?

– Không sai.

– Quá tốt rồi, vậy chúng ta được cứu rồi!

Nàng vỗ tay nói.

Ninh Hải Đông phản ứng chậm hơn nhiều, qua một lúc mới nở nụ cười:

– Nhiều người chú ý như vậy, khẳng định sẽ có cường giả tới, đến lúc đó phá vỡ vùng đất quỷ này và chúng ta thoát khốn!

Hắn cũng không cảm thấy nơi này đáng sợ đến cỡ nào, chỉ có đám sói trắng đáng ghét mà thôi.

Lăng Hàn nhìn người trẻ tuổi kia, chỉ cảm thấy ba người này vận khí tương đối tốt.

Ngươi nghĩ, đám người Đại Hắc Cẩu có tu vi gì?

Mỗi người đều là Hóa Linh Chân Quân!

Nhưng bọn họ nhắc tới đàn sói, hiển nhiên cho rằng đàn sói đáng sợ, uy hiếp đến bọn họ.

Cho nên, nơi này khẳng định còn có đàn sói Hóa Linh, thậm chí Giáo Chủ.

– Uy uy uy, ngươi có vẻ mặt gì thế?

Đôi mắt Ninh Hải Đông bắn ra hàn quang, phát giác Lăng Hàn đang cười nhạo hắn.

– Ca, mọi người cùng hội cùng thuyền, không được tự giết lẫn nhau!

Ninh Vũ Phân vội vàng khuyên.

Ninh Hải Đông rất nghe lời cô muội muội này, quay về Lăng Hàn hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Lăng Hàn sẽ không đặt tiểu nhân vật này vào trong lòng, hắn rất hiếu kì, rõ ràng nơi này có đàn sói hoành hành, vì sao trên mỗi hòn “đảo” lại có thể tránh né nguy hiểm?

Là người vì bố trí sao?

Trong lòng của hắn khẽ động, bắt đầu đào đất.

– Uy, ngươi làm gì?

Ba người Ninh Biên đều giật mình, nhất là Ninh Hải Đông, trực tiếp nhảy dựng lẻn và tức giận chỉ vào Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Nếu như có thể làm rõ nguyên nhân vì sao đàn sói không tiến vào nơi này, nói không chừng chúng ta sẽ đi thông suốt tại đây.

Ba người Ninh Biên nghe xong, tất cả đều sửng sốt một chút, đúng thế, đây là đạo lý rất đơn giản, vì cái gì bọn họ không nghĩ tới?

Thói quen, bọn họ chỉ lo tìm đường ra tại nơi này, gặp được đàn sói liền chạy, tìm kiếm “đảo” tránh né.

Nhưng vì cái gì, bọn họ không nghĩ “đảo” có vật gì đó, chính là thứ này làm đàn sói e ngại, cho nên, chỉ cần đào móc ra là có thể xua tan đàn sói.

Thế là, Ninh Hải Đông lập tức đào theo, vạn nhất thật có bảo vật như vậy cũng không nên để rơi vào tay Lăng Hàn.

Bọn họ đào đất, nhưng đào gần trăm trượng vẫn không có thu hoạch được gì.

Ninh Hải Đông từ bỏ đầu tiên, hắn xùy một tiếng, nói:

– Nơi này quỷ dị, làm gì có đơn giản như ngươi tưởng tượng!

Nếu đào đất có thể đạt được bảo vật dọa lui đàn sói, như vậy cũng quá đơn giản.

Lăng Hàn không có để ý, mà là tiếp tục đào.

Hắn người đã nhận định việc gì đó, bình thường cho dù đụng nát tường cũng không quay đầu lại.

Hai trăm trượng, ba trăm trượng, bốn trăm trượng Ninh Biên cùng Ninh Vũ Phân cũng đã ngừng lại, chỉ có một người Lăng Hàn đang đào.

Sau khi đào năm trăm trượng, bỗng nhiên Lăng Hàn cảm ứng được một luồng khí tức đáng sợ, vô cùng lăng lệ từ dưới đất chui ra, hắn kịp thời tránh sang một bên nhưng vẫn bị tước mất một góc áo.

Dù cho còn kém một đoạn, không có dính vào thân thể của hắn, nhưng làn da của hắn vẫn đau đớn nóng bức.

Tê, phía dưới có chôn dấu cái gì?

Lăng Hàn không còn dám đào xuống, khí tức kia bộc phát toàn diện, như vậy hắn cũng bị xé nát.

Ở hắn nghĩ đến đây, nếu phía dưới này có người cường đại hoặc chính là sát khí đáng sợ, cho nên một sợi khí tức mới khủng bố như vậy.

Hắn nghĩ nghĩ, hắn đi lên phía trên.

Khả năng sẽ dẫn họa sát thân cho hắn, như vậy hắn không thể tiếp tục.

Thấy Lăng Hàn tay không mà quay về, Ninh Hải Đông cười lạnh.

Hừ, muốn chiếm hết danh tiếng, hiện tại xấu mặt?

Lăng Hàn nhìn một chút, đàn sói bốn phía cũng không có rút lui.

Hắn quyết định không chờ một lúc, sau đó sẽ tiến lên.

Chỉ là đàn sói Chân Ngã cảnh, có thể ngăn cản được hắn?

Lăng Hàn nhanh chân tiến lên phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.