Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4946: Lão Tôn Giả Xuất Hiện




Đại địa chấn động, trận pháp lắc lư giống như gặp trọng kích.

Chẳng những để đám người Cửu Vương đều chấn kinh, ngay cả Lăng Hàn cũng có chút kinh ngạc.

Tình huống như thế nào, hắn chưa xuất thủ mà.

Oanh! Oanh! Oanh!

Lực oanh kích đáng sợ ập tới, hơn nữa càng ngày càng gần, giống như có người đnag giết vào.

Đây không phải ảo giác, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, bành, màn sáng bao phủ bọn họ vỡ vụn, chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện.

– Cạc cạc cạc, lũ ranh con Ảnh Nguyệt Hoàng Triều, không nghĩ tới bản Tôn lại trở lại nha!

Lão giả cười to, hắn nói năng còn mang theo ngông cuồng.

Lúc này!

Nhìn thấy lão giả kia, người của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều đều kinh hãi.

Trời ạ, đây là lão Tôn Giả của Thanh Long Hoàng Triều năm đó!

Lăng Hàn cũng kinh ngạc, không nghĩ tới lão Tôn Giả này còn dám ngóc đầu trở lại.

Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được, lão Tôn Giả cũng chưa khỏi hẳn, thương thế bị áp chế lại mà thôi.

Là ai đang giúp hắn?

Lăng Hàn cũng không cho rằng lão Tôn Giả này có thể tự mình làm được, trong quá khứ mấy vạn năm trước hắn không có làm được, dựa vào cái gì hắn bỏ chạy thục mạng lại làm được?

Cho nên, hắn nhất định phải đến với ai đó, hoặc được thế lực nào đó trợ giúp.

– Ngươi còn không chết!

Cửu Vương cắn răng nói, trên mặt mang theo ý sợ hãi.

Lúc trước bọn họ thừa dịp lão Tôn Giả trọng thương, bày ra thiên la địa võng, lúc này mới may mắn giết đến mức lão Tôn Giả tổn thương càng thêm tổn thương.

Vốn cho rằng lão Tôn Giả dù không có thương tổn nặng mà chết, hắn cũng ở góc nào đó trong tinh không liếm láp vết thương, nhưng mà, không nghĩ tới lão Tôn Giả đột nhiên chạy đến tận cửa.

Dường như, hắn đã hoàn toàn khôi phục thực lực.

Tôn Giả đấy, hoàn toàn nghiền ép Giáo Chủ, bảo bọn họ đối kháng như thế nào?

– Làm sao có thể!

Lão Tôn Giả cười ha ha:

– Không có cái gì không thể nào! Hiện tại, bản Tôn trở về, các ngươi cũng có thể chết đi!

Hắn vô cùng đắc ý, vốn cho rằng cả đời không có hi vọng báo thù, nhưng bây giờ, hắn một lần quay lại nơi này, lấy thực lực nghiền ép quan sát chúng sinh.

– Đi! Đi! Đi!

Cửu Vương lớn tiếng kêu lên, đừng nói bọn họ chỉ có mười lăm Giáo Chủ, cho dù nhiều gấp mười lần cũng không đánh lại Tôn Giả.

Tôn Giả nghiền ép Giáo Chủ, đây là chân lý võ đạo.

– Muốn chạy?

Lão Tôn Giả cười lạnh, nếu hắn đã xuất hiện, còn có thể nhìn người Ảnh Nguyệt Hoàng Triều chạy hay sao?

Hắn xuất thủ bắt lấy đám người Cửu Vương.

Oanh, bàn tay của hắn phô thiên cái địa.

Hắn là Tôn Giả!

Nhưng bàn tay này vừa xuất hiện, Lăng Hàn đã phát hiện, lão Tôn Giả chẳng những chưa khỏi thương thế, thực lực còn lâu lắm mới khôi phục, hiện tại lão Tôn Giả chỉ có chiến lực chuẩn Tôn Giả mà thôi.

Có thể trấn áp Giáo Chủ, chiến lực chuẩn Tôn Giả đã dư xài, thậm chí, nghịch thiên như Lăng Hàn, chiến lực của hắn cũng không sánh bằng.

Lão Tôn Giả cường thế sát phạt, ba, ba, ba, hắn ôm hận xuất thủ, một kích đánh chết một tên Giáo Chủ, qua vài phút sau, bao quát Cửu Vương, mười lăm tên Giáo Chủ đã tử vong tất cả.

– Ha ha ha!

Lão Tôn Giả đắc chí vừa lòng, cuối cùng cũng có thể báo thù!

Hiện tại, chỉ cần đánh chết lão hoàng đế của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều, hắn cũng quét sạch thù hận.

– Ân?

Hắn nhìn về phía Lăng Hàn, đó là một Giáo Chủ trẻ tuổi.

Thật sự quá trẻ tuổi, sinh mệnh chi hỏa hừng hực, nhiều nhất hắn chỉ có mấy trăm tuổi.

Chính mình lúc mấy trăm tuổi có tu vi gì?

Chú Đỉnh? Hay là Sinh Đan?

Hắn tràn đầy ghen ghét, mặc dù hắn may mắn không chết, nhưng khí huyết thua lỗ quá lớn, dù chữa khỏi tổn thương, cả đời này không thể tiến vào Thánh cấp.

Nhưng tiểu tử trước mặt này lại có khả năng.

– Tiểu tử, ngươi là ai?

Hắn hỏi, ngữ khí ra lệnh.

Không có biện pháp, hắn là Tôn Giả.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

– Không có quan hệ gì với ngươi.

A, thật cuồng!

Lão Tôn Giả kinh ngạc, tiểu tử này dám nói chuyện như thế với mình?

Đây là tự nhiên, Hầu ca bị hắn trấn áp, Lăng Hàn làm sao có thể giả vờ cung kính?

– Thật sự là muốn chết!

Lão Tôn Giả hừ một tiếng, hắn lập tức xuất thủ trấn áp Lăng Hàn.

Xèo, Lăng Hàn phát động Tinh Bộ, mang theo Lăng Hi cùng Phù Thiên Hành, trong nháy mắt đã đi tới bên kia của Nguyệt Hoa tinh, sau đó bọn họ tiến vào truyền tống trận quay về Thiên Hải tinh.

Sau khi làm xong tất cả, hắn lại phát động Tinh Bộ trở lại Ngân Nguyệt học viện.

Lão Tôn Giả cau mày, Lăng Hàn lúc ẩn lúc hiện, càng làm hắn không thể bắt giữ vết tích.

Đây là thân pháp gì, quá quỷ dị.

– Thì ra nắm giữ một môn thân pháp kỳ lạ, khó trách dám bất kính trước mặt bản Tôn.

Hắn nói.

– Nhưng bản Tôn thật muốn giết ngươi, ngươi có thể chạy trốn tới đâu?

Hắn xuất thủ lần nữa.

Lần này, bàn tay bao phủ khu vực càng lớn.

Lăng Hàn vung quyền đón đỡ:

– Lão thất phu, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?

Vừa rồi hắn không muốn tác động tới nữ nhi và con rể, cũng không phải hắn sợ chiến.

Thấy Lăng Hàn dám đối kháng chính diện với mình, lão Tôn Giả tức giận, đây là đại bất kính.

– Chết!

Hắn hừ nhẹ một tiếng, chỉ là Giáo Chủ, ngươi bị não heo mê muội tâm trí hay sao, lại dám đối kháng chính diện với hắn.

Oanh!

Nắm đấm đánh vào bàn tay lớn, lại không cách nào đánh phá bàn tay lớn, ngược lại còn bị trấn áp.

Bàn tay đánh xuống mặt đất, chấn động làm mặt đất rung động phập phồng không yên, bành bành bành, địa hỏa phun ra ngoài, phát tiết năng lượng cực kỳ đáng sợ.

Đây chỉ là tinh thể bình thường, nó làm sao chịu nổi chiến lực chuẩn Tôn Giả tàn phá bừa bãi?

Lão Tôn Giả kinh ngạc, bởi vì hắn cảm ứng được, Lăng Hàn cũng chưa chết.

Hắn thu bàn tay về, quả nhiên, mặc dù mặt đất bị hắn đánh thành cái hố to, nhưng Lăng Hàn vẫn đứng cao ngạo trong hố.

Tê, việc này quá kinh người.

Mặc dù thực lực của hắn rơi xuống chuẩn Tôn Giả, nhưng muốn giết Giáo Chủ nào cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, Lăng Hàn gánh vác thế nào?

– Lão thất phu, ngươi cũng chỉ như thế!

Lăng Hàn từ tốn nói, hắn thét lớn và tiến hành phản kích.

Ông, sát khí xung kích đánh ra, tấn công đối thủ.

Lão Tôn Giả kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy trong thức hải bị cái dùi đâm vào, hắn cực kỳ đau đớn.

Người trẻ tuổi thật đáng sợ, thần thức công kích lại làm hắn bị thương.

Hắn vội vàng dẫn động thần thức ổn định thức hải, sau đó hắn đáp lễ Lăng Hàn.

Chỉ bởi như vậy, chiến lực của hắn bị ảnh hưởng lớn.

Oanh!

Hai người đấu một kích, Lăng Hàn bị đánh bay lần nữa, nhưng thế yếu đã không phải rất rõ ràng.

– Ngươi thật sự làm ta giật mình!

Lão Tôn Giả uy nghiêm đáng sợ nói ra, hắn cường công Lăng Hàn, song chưởng như búa, mỗi một chưởng đánh ra như thiên địa trấn áp vạn vật.

Trên thực tế, công kích của hắn thật sự tạo thành ảnh hưởng lớn lên Nguyệt Hoa tinh, chuẩn Tôn Giả quá cường đại.

Nhưng Lăng Hàn vẫn không sợ, lão tôn có thể vận dụng cũng chỉ là hai mươi đạo quy tắc lục tinh, là mạnh mẽ hơn hắn, nhưng còn chưa tới mức đánh giết hắn ngay lập tức.

Huống hồ, hắn có vô số át chủ bài, tự nhiên không sợ.

Vừa đúng, mượn tay của đối phương ma luyện võ đạo của mình.

Lăng Hàn phát động Hàn quyền, quyền ý sôi trào, từng quyền từng quyền đều là cực kỳ bá đạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.