Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4903: Thần thoại Bị Phá Vỡ




Thế nào vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn, ánh mắt mờ mịt.

Bọn họ vừa thấy cái gì?

Lăng Hàn hóa giải được một kích của Quan Tinh Hán!

Điều này làm sao có thể được chứ?

Quan Tinh Hán là ai?

Thế hệ hoàng kim, hơn nữa đã sắp tiến đến Tiểu Thừa Cảnh đỉnh phong, thực lực là số một số hai trong cảnh giới này.

Nhưng Lăng Hàn thì sao?

“Mới vào cấp Giáo Chủ.

“Ân, từ khí tức cảm ứng được thì hắn đúng là Giáo Chủ nhất tinh, không thể nghi ngờ.

“Trước kia, hắn cũng chỉ là Hóa Linh cảnh, cho nên hiện tại vừa mới bước lên Giáo Chủ cũng là điều bình thường.

“Vấn đề là… Tại sao hắn có thể đối kháng với Quan Tinh Hán cấp bát tinh!

Ahhh, tất cả mọi người đều hít khí lạnh, cảm thấy da đầu run lên từng đợt.

Trước đó thấy Hầu ca ra tay cường thế, lấy một địch ba, áp chế ba người cấp bậc Tôn Giả của thế hệ hoàng kim, cảnh tượng đó đã làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, thần thoại về thế hệ hoàng kim không gì địch nổi lung lay sắp đổ.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Lăng Hàn càng thêm trâu bò, lấy yếu chống mạnh, hoàn toàn thắng lợi, đây là kẻ biến thái đến mức nào cơ chứ?

Quan Tinh Hán ánh mắt ngưng tụ:

“Ngươi lại đột phá cấp Giáo Chủ!

Hắn biết rằng, Lăng Hàn khi dừng ở Hóa Linh cảnh đã có thể thực lực Giáo Chủ ngũ tinh, hiện giờ, sau khi tiến lên Tiểu Thừa Cảnh, đương nhiên thực lực sẽ tăng mạnh.

Vấn đề là mới có bao lâu chứ, tiểu tử này lại đột phá thì sao?

Chướng ngại vượt cấp không tồn tại sao?

Theo lý thuyết, nếu không có quá nhiều thời gian tích lũy, vội vã đột phá, tất nhiên sẽ tạo thành khuyết điểm là chiến lực không đủ mạnh. Nhưng mà, trên người Lăng Hàn lại không đúng như vậy, mạnh đến nỗi làm người khác hoang mang.

Hắn thở dài, lập tức trấn định lại.

Hắn cũng không có thua, hơn nữa, hắn là Giáo Chủ bát tinh, hoàn toàn không kém Lăng Hàn, có cái gì phải sợ?

“Từ giờ trở đi, ta sẽ không từ thủ đoạn, bất kể phải trả một cái giá lớn như thế nào, ta cũng phải diệt trừ ngươi!

Quan Tinh Hán lạnh lùng nói, khi yêu nghiệt như ngươi uy hiếp thế hệ hoàng kim thành Đế đến một mức độ nhất đinh, tự nhiên sẽ bị diệt trừ.

Trừ phi ngươi có bối cảnh Đế cấp, mọi người đều muốn làm kẻ xấu nhưng vẫn còn e ngại, không dám động.

Nhưng Lăng Hàn thì sao?

Cũng chỉ có một chỗ dựa là vị Thánh Nhân, nếu có nhiều hơn, phản ứng chắc có lẽ không quá mức dữ dội.

Lăng Hàn ha ha cười cười:

“Vậy để xem các ngươi có thực lực như vậy hay không!

Hắn lần nữa ra tay, Phượng Dực Thiên Tường được mở ra, hỏa diễm ngập trời.

Hắn cũng không phải chỉ thi triển thân pháp, Hàn quyền đánh ra, đây là công kích hắn tham khảo từ nhiều Đế thuật, lúc này về cơ bản đã đi ra con đường bản thân đã chọn, hoàn toàn thích hợp với quyền pháp của hắn.

Oanh, một quyền được đánh ra, thiên địa vang tiếng vọng, đạo tắc biến hóa, hóa thành mười bốn đạo thần binh chém về phía Quan Tinh Hán.

Quan Tinh Hán hừ một tiếng, hắn xuất ra một chưởng đáp lại:

“Tuy rằng ngươi bất phàm, mới vừa vào Giáo Chủ mà một kích đã có thể đánh ra mười bốn đạo quy tắc lục tinh, có thể nói xưa nay chưa từng có ai. Nhưng mà, ngươi đừng quên, ta là Giáo Chủ bát tinh đó!

Một chưởng đánh ra hóa thành một cối xay đen như mực, đường vân màu bạc tràn ngập, ma tính mười phần.

Bành!

Hai người lao vào nhau, Lăng Hàn lập tức lui về sau.

Nói đến sức mạnh, hắn vẫn không sánh bằng Giáo Chủ bát tinh, huống chi hắn còn là thế hệ hoàng kim, mà một kích của Quan Tinh Hán cũng có thể đánh ra mười lăm đạo quy tắc, thậm chí còn nhiều hơn Lăng Hàn một đạo, đương nhiên là hắn có ưu thế.

Nhưng Lăng Hàn lại đi ra con đường riêng, chuyện này có thể coi thường?

Chỉ thấy thân hình Quan Tinh Hán cũng lay động, lùi lại vài chục bước, đằng đằng đằng, mỗi một bước đều làm mặt đất rạn nứt, sau vài chục bước, trên mặt đất xuất hiện cái hang sâu.

Ahhh, kết quả ngang tay.

Giáo Chủ bát tinh đánh nhất tinh, hơn nữa còn là thế hệ hoàng kim, vậy mà chỉ có thể ngang tài ngang sức?

Ngươi là quái vật gì thế!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, ánh mắt nhìn Lăng Hàn, hoàn toàn im lặng.

Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!

Quan Tinh Hán cũng im lặng khiếp sợ, hắn đã đánh giá cao Lăng Hàn, nhưng vẫn tự tin là mình thắng dễ dàng, bởi vì sức mạnh đối phương hay phương thức nắm giữ quy tắc đều kém hơn hắn, cho nên, hắn không có lý do để thua.

Thế nhưng mà, khi giao thủ thì hắn mới biết được, Lăng Hàn cho hắn cảm giác… Giống như cánh cửa viễn cổ trước kia, một vị Đại Đế trẻ tuổi bước ra.

Rõ ràng cảnh giới hoàn toàn giống nhau, nhưng chỉ có thể chịu áp chế.

Hiện tại, loại cảm giác này giống nhau như đúc.

Không không không, nếu như Lăng Hàn cũng là bát tinh, thì đây cũng không phải là áp chế đơn giản như thế, mà đã có thể dễ dàng nghiền nát hắn.

Điều này sao có thể! Hắn là thế hệ hoàng kim đấy!

Quan Tinh Hán sắc mặt tái nhợt, chẳng lẽ thần thoại về thế hệ hoàng kim thật sự tan vỡ?

Lăng Hàn không để cho hắn có thời gian khiếp sợ, hắn thét dài một tiếng, Hàn quyền lại xuất hiện.

Hắn bị lây nhiễm ý chí chiến đấu của Hầu ca, hiện tại thầm nghĩ đánh một trận thật sảng khoái.

Lo thắng lo bại làm gì!

Ta chỉ cần đánh một trận chiến.

Oanh! Oanh! Oanh!

Dưới sự ủng hộ từ chiến ý như vậy, Lăng Hàn ra tay không hề cố kỵ, mà trên thực tế, hắn đã có thể hóa giải một phần công kích, lại có khí lực cường đại làm tấm lá chắn, hoàn toàn có sức mạnh như vậy.

Trái lại, Quan Tinh Hán tuy rằng cũng là thể tu, nhưng hắn không tu luyện Chân Long đế kinh, khí lực đồng cấp không thể nào so sánh với Lăng Hàn, hơn nữa, cũng không cách nào tự hóa giải công kích.

Bởi vậy, lúc hắn ra tay sẽ có cố kỵ, tránh lưỡng bại câu thương cùng Lăng Hàn.

Kể từ lúc đó, hắn tự nhiên dần dần rơi vào hạ phong.

Điều này lại để cho tất cả mọi người kinh hãi lần nữa, thế hệ hoàng kim đấy, nắm giữ ưu thế bảy tiểu cảnh giới, thế mà không địch lại được?

Ngươi nói đùa sao.

Thần sắc của tất cả Đế tộc đều lạnh lùng, sát khí hừng hực.

Lăng Hàn quá yêu nghiệt, vượt qua người mạnh nhất trong thế hệ, làm cho người khác không còn tự tin để chiến đấu.

Người như vậy… Phải tiêu diệt.

Nếu không, lúc tranh giành Đế vị còn phải lo lắng sao?

XÍU…UU!, XÍU…UU!, XÍU…UU!

Lại có người trong thế hệ hoàng kim gia nhập trận chiến.

Oanh, thế hệ hoàng kim đều đã bước vào cấp Giáo Chủ từ sớm, cảnh giới thấp nhất cũng đạt tới ngũ tinh, mỗi người đều có thể gây ra uy hiếp đối với Lăng Hàn, huống chi hiện tại hai mươi mấy người cùng tiến lên?

Thậm chí, ở trong đó còn có Giáo Chủ cửu tinh như Thường Đạo Vũ, Tô Thiên Hải, riêng từng người đấu đã mạnh hơn Lăng Hàn rất nhiều, huống chi bọn họ còn liên thủ?

Lăng Hàn vẫn bình thản tự nhiên không sợ, ý chí chiến đấu của hắn như nước thủy triều, Phượng Dực Thiên Tường triển khai, hắn xuyên thẳng qua các Đế tử, đánh ra từng quyền, đạo tắc nổ tung, gặp người đánh người.

Trái lại, các vị Đế tử có chút băn khoăn, không thể làm bị thương người một nhà a?

Ỷ vào tốc độ nhanh, Dưới sự công kích của các Đế tự, Lăng Hàn tự do đi qua đi lại, tuy rằng mỗi giây mỗi phút đều có nguy cơ tử vong, nhưng hắn đều kịp thời hóa giải.

Ta phát điên, tên này thực sự vô địch sao!

Tất cả mọi người đang xem, ai cũng nhe răng, hoàn toàn không thể tin được.

Thì ra, Lăng Hàn đã mạnh đến mức độ như vậy rồi.

Đinh Thụ, Thủy Nhất, Vạn Đạo cũng đứng đó xem trận đấu, ai cũng nhíu mày, bọn họ vô cùng tin tưởng, tự hỏi lòng mình, nếu đổi thành chính mình chiến đấu, liệu có thể chống đỡ bao nhiêu chiêu công kích của các Đế tử?

Không có thân pháp thiên hạ đệ nhất Phượng Dực Thiên Tường, mười chiêu cũng chống đỡ không nổi.

Bọn họ đều có dã tâm thành Đế, nhưng Lăng Hàn đột nhiên có xu thế cường đại làm cho bọn họ sinh ra cảm giác bức bách mãnh liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.