Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4901: Hầu Ca Xuất Hiện




Người ở đây đều là người từ ngoài đến, nhưng số lượng đã đạt hơn một ngàn.

Trước đó, thác nước đã chặn được bao nhiêu người?

Ở đây còn có hơn một ngàn người, có nghĩa là gì?

Lại có người đi từ cây cầu cầu vồng khác tới đây, thậm chí, tất cả những người đi đến từ những cây cầu cầu vồng khác sẽ tụ tập lại ở đây.

“Lăng Hàn!

Âm thanh lạnh lùng vang lên, Lâm Hiên cất bước đi tới, khí tức Tôn Giả sôi trào, hắn đứng ở trước mặt Lăng Hàn. Lâm Hiên như một con sư tử hung bạo nhìn chăm chú vào con cừu non yếu ớt.

Loại thực lực đối lập này gọi là nghiền ép.

XÍU…UU! XÍU…UU!

Đế tử xuất hiện ngày càng nhiều, vừa có người của thế hệ hoàng kim, cũng có người của thế hệ bạch ngân, còn có những Đế tử bình thường khác.

Có thể làm Đế tử, nếu đến cả việc thông qua Đế lộ cũng không được thì thật là quá tệ.

Trừ những người đó ra, còn có Vạn Đạo, Thủy Nhất, Đinh Thụ, nhưng Hà La và Dương Dịch Hoàn vẫn còn chưa có mặt.

Dựa vào thực lực của hai người đó chẳng lẽ đến nơi đây cũng là điều không thể?

Đương nhiên không có khả năng, cho nên chỉ có một nguyên nhân, đó chính là bọn họ đi cây cầu cầu vồng đối ứng với thông đạo còn chưa có mở ra.

Điều này rất bình thường, giống như lúc trước ở bảy đảo, mọi người cần đồng tâm hiệp lực, cũng không phải cứ người có giá trị vũ lực ngập trời sẽ nhất định đến nhanh.

Hoặc là, bọn họ đã từng tiến vào Đế lộ nhiều lần, nên đã đi tới chỗ đặc biệt nào đó rồi cũng nên.

Phong Diệu Lăng lại có mặt, nhưng nàng cũng không có ra tay, chỉ ôm kiếm lạnh lùng nhìn những Đế tử kia.

Lăng Hàn mỉm cười:

“Làm gì vậy? Đã lâu không gặp, nhớ ta sao?

“Sắp chết đến nơi, còn dám kiêu ngạo như vậy?

Quan Tinh Hán cười lạnh, tuy rằng hắn kém hơn Lăng Hiên một đại cảnh giới, nhưng bọn họ đều cùng là thế hệ hoàng kim, hắn cũng chưa từng bại lộ sự yếu thế trước mặt Lâm Hiên.

Bởi vì, chỉ cần hắn muốn thì hoàn toàn có thể ở trong thời gian ngắn bước lên cấp bậc Tôn Giả, chỉ là hắn muốn càng mạnh hơn nữa, hắn cần rèn luyện thêm ở Tiểu Thừa Cảnh.

Lăng Hàn liếc nhìn hắn:

“Người lớn nói chuyện, trẻ con câm miệng, có hiểu quy củ hay không?

Quan Tinh Hán lập tức tức sôi máu, ánh mắt lạnh lùng, xúc động muốn ra tay.

“Lăng Hàn, ngươi chẳng khác gì con gián.

Lâm Hiên thì là nhàn nhạt nói ra.

“Rõ ràng đã ngăn ngươi ở bên ngoài Đế lộ, ngươi lại còn có thể xuất hiện ở trước mặt ta, ngược lại thật sự làm cho ta kinh ngạc.

Thấy Lâm Hiên cũng không có ý muốn lập tức ra tay, nên Quan Tinh Hán cũng không dám đi quá giới hạn, dù sao đối phương là Tôn Giả, nên cần có sự tôn trọng nhất định.

Ý ngươi nói ta là con gián khó giết đúng không, hay là khen ta sức sống ngoan cường?

Lăng Hàn cười lớn:

“Chuyện làm ngươi phải giật mình thì còn nhiều lắm!

Lâm Hiên cũng không để ý gì, tiếp tục nói:

“Có điều, ngươi cũng quá ngu xuẩn, biết rõ ta muốn giết ngươi, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, quả thực là muốn chết!

Lăng Hàn đang tươi cười nhưng suy nghĩ của hắn chưa bao giờ dừng lại.

Nói đến chiến lực, dù hắn có Thánh khí trong tay, nhưng vẫn không có khả năng địch nổi Tôn Giả, không có biện pháp, chịu sự hạn chế của cảnh giới, Thánh khí cũng không cách nào phát huy ra uy năng cường đại nhất.

Cho nên, chỉ có thể chạy sao?

Mặc dù không thể sử dụng Tinh bộ, Lăng Hàn vẫn tự tin dùng Phượng Dực Thiên Tường, dù cho hắn đối mặt Đế tử, hắn cũng có thể nắm giữ ưu thế một đại cảnh giới, hắn cũng không sợ Tôn Giả.

Nhưng vừa mới bước lên cấp Giáo Chủ, hắn chuẩn bị đại sát tứ phương, hiện tại lại xuất hiện cấp bậc Tôn Giả, ông trời đang muốn chơi đùa hắn sao?

“Tên hỗn đản nào dám khi dễ huynh đệ lão Tôn?

Lúc này, một âm thanh tràn ngập hung bạo đột nhiên vang lên.

Lăng Hàn lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng, hắn nói với người vừa nói chuyện:

“Hầu ca!

Âm thanh này đúng là Hầu ca!

Mọi người nhìn theo ánh mắt của Lăng Hàn, gương mặt đầy kinh ngạc.

Lúc này lại có người dám giúp đỡ Lăng Hàn?

Chẳng lẽ không biết, đối thủ của Lăng Hàn là thế hệ hoàng kim, hơn nữa còn là cấp bậc Tôn Giả, thậm chí không chỉ một người hay sao?

Người ngăn ở phía trước dần tránh sang hai bên, sau đó một hầu tử mặt thiên lôi xuất hiện.

Không phải Hầu ca thì là ai?

Lúc này, Hầu ca mặc hoàng tử giáp, sau lưng buộc một chiếc áo choàng đỏ thẫm, trong tay nắm một cây côn sắt màu đen, có điều, mỗi bên đầu côn sắt đã có thêm chín đạo kim tuyến.

Hầu ca nghiêng đầu, cây côn trong tay đã giơ lên chỉ vào Lâm Hiên.

Tư thái quá khiêu khích, tản ra lệ khí ngập trời.

Lâm Hiên cũng nhìn sang, ánh mắt sáng lên, hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tôn Giả!

Đây mới là một gã Tôn Giả.

Tôn Giả không kỳ lạ, tại Hỏa Vân Đế tộc có khoảng hai mươi vị, nếu nhìn khắp thiên hạ, không nói đến mấy vạn, nhưng mấy ngàn thì khẳng định vẫn có.

Nhưng mà, có thể tiến vào Đế lộ thì vô cùng ít ỏi.

Theo hắn được biết thì chỉ có ba người là chính hắn, Đế Tử Minh và Đế Tử Thiên, bởi vì tiến vào Đế lộ còn có quy định giới hạn tuổi tác, nếu là Tôn Giả, nhất định phải dưới năm ngàn tuổi.

Nhưng bây giờ, rõ ràng lại xuất hiện một Tôn giả Hầu tộc, đương nhiên làm cho hắn ngạc nhiên.

“Ngươi là người phương nào?

Hắn trầm giọng hỏi.

Hầu ca không thèm đáp, trực tiếp xông lên:

“Trước tiên ăn một côn của lão Tôn đã!

Oanh, Thiết Bổng nện xuống như một ngọn núi, không, một ngọn núi bị sạt lở, quy tắc đan vào nhau, tình hình vô cùng nguy hiểm.

Chính vì bá đạo như vậy, nên mới không chơi đùa với ngươi.

Lâm Hiên cũng biến sắc, lại không dám trực tiếp đỡ lấy, hắn lùi lại về sau.

Một phát côn thất bại, côn đánh lên mặt đất, chỗ đó lập tức rạn nứt, chấn động không ngừng, nhưng điều khiến cho người khác ngạc nhiên là tòa lâu đài phía trước kia vẫn lù lù bất động.

Nhưng càng làm cho người khác giật mình, vẫn là mảnh đất này rất chắc chắn.

Một đòn của Tôn Giả lại chỉ làm mặt đất bị rạn nứt, không hề bị vỡ tan nát.

Sau đó, chỉ thấy vết rạn nứt trên mặt đất từ từ khép lại, giống như nó cũng tràn ngập sức mạnh sinh mệnh.

Không hổ là Đế lộ, thật kỳ dị.

Lăng Hàn lại không đặt sự chú ý ở đây, mà vui vẻ nói:

“Hầu ca, ngươi đột phá cấp Tôn Giả!

Hầu ca đặt côn sắt lên vai:

“Đột phá, hơn nữa lại còn đột phá nhị tinh!

“Ha ha!

Lăng Hàn cười to, cảm thấy vui sướng thay cho Hầu ca, còn bản thân chính mình, hắn có thêm một sự giúp đỡ lớn.

Nhìn huynh đệ hai người nói chuyện với nhau, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Trong thế hệ hoàng kim, Lâm Hiên có thể được coi là mạnh nhất, vậy mà lại bị côn của một con khỉ bức lui, không dám đón đỡ?

Trời ạ!

Sắc mặt đám Đế tử nghiêm nghị, đặc biệt là thế hệ hoàng kim, bọn họ còn hiểu rõ sự đáng sợ của Lâm Hiên hơn người khác, ngay cả hắn ta cũng đều không dám tiếp chiêu, vậy thì đối thủ sẽ mạnh đến mức nào?

Lâm Hiên nhướng mày, cũng không phải là Hầu ca yêu nghiệt hơn hắn, mà là về mặt cảnh giới, hắn chịu thiệt.

Dù là hắn ở bên trong Đế lộ lấy được không ít cơ duyên, nhưng hiện giờ cũng chỉ là một Tôn Giả nhất tinh, cách đột phá còn một cần chút thời gian.

Dù sao cảnh giới càng cao đột phá càng khó, hắn cần thêm … Tích lũy.

“Tôn Giả nhị tinh!

Hắn nói ra từng chữ một, trong ánh mắt lóe lên một chút kiêng kị.

Nếu như đối phương chỉ là Tôn Giả bình thường cũng không sao cả, chẳng lẽ thế hệ hoàng kim không thể chiến đấu vượt một cấp sao? Nhưng đủ sức để có thể xuất hiện ở chỗ này, nhất định là thiên tài trong thiên tài, đặc biệt là cấp Tôn Giả, lúc còn trẻ mà đã có thể tiến vào Đế lộ, đây là người trâu bò cỡ nào?

Vừa rồi Hầu ca ra tay, hắn thấy rõ ràng, quấn quanh phía trên côn sắt là chín đạo quy tắc thất tinh.

Tuy hắn tự phụ, nhưng cũng thực sự rất rõ ràng, sau khi bản thân tiến lên cấp nhị tinh, một kích cũng có thể đánh ra chín đạo quy tắc thất tinh.

Cho nên, thiên phú võ đạo của con khỉ này cũng không kém cạnh gì mình.

Nếu đã như vậy, chênh lệch một tinh chính là cách biệt một trời, một vực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.