Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4879: Đứng Ra




– Các ngươi đều muốn ăn đòn sao?

Lăng Hàn nhìn đám người, hắn nở nụ cười nhạt.

– Ha ha ha ha!

Mọi người cười lớn.

Theo bọn họ nghĩ, đây là uy hiếp không có tác dụng nhất, nghe nói lực lượng Lăng Hàn đã rơi xuống Hóa Linh nhất biến, nơi này tùy tiện người nào cũng có thể giết hắn.

Còn dám mở miệng uy hiếp? Ha ha.

– Lăng Hàn, ngươi không dùng nước tiểu soi mặt của mình hay sao?

– Đúng thế, chính mình có bao nhiêu cân lượng, trong nội tâm không ước lượng được hay sao?

– Tới tới tới, ta đánh với ngươi một trận!

– Không, là ta tới.

Tất cả mọi người tranh nhau chen lấn, muốn đánh với Lăng Hàn một trận, dù sao trước đó Lăng Hàn danh tiếng quá mạnh, nếu ai có thể trở thành người đầu tiên đánh bại Lăng Hàn, chắc chắn sẽ có thanh danh to lớn.

Huống hồ, trên thân Lăng Hàn còn có cơ duyên tuyệt thế, có ai không muốn lấy, trở thành Lăng Hàn thứ hai?

– Ha ha, còn cần chờ ta ra tay sao?

Một tên nam tử mặc cẩm y hai màu xanh đỏ cười nói, hai tay thả lỏng sau lưng, mặt mũi đầy kiêu ngạo, nói:

– Cặn bã yếu như thế, nên giao cho tôi tớ của ta giải quyết đi.

Ở phía sau hắn còn có hai tên nam tử trẻ tuổi theo hầu.

– A, Hải Nguyên Thánh Địa Mã Thất Dương.

– Trong hàng đạo tử, hắn có thể tính là người nổi bật.

– Nghe nói hắn cơ duyên nghịch thiên, được một vị Thánh Nhân truyền thừa, mặc dù đã hơn bốn trăm tuổi, cũng đã bước vào Hóa Linh cửu biến, chỉ kém một bước là có thể trở thành đại năng Tiểu Thừa cảnh.

Thật nhiều người nhận ra hắn, tất cả đều bàn tán xôn xao, biểu đạt kính nể nam tử trẻ tuổi.

Cũng bởi vì Mã Thất Dương cường đại, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, không dám cạnh tranh với hắn.

Hóa Linh cửu biến đấy, hơn nữa đã hơn bốn trăm tuổi, trừ Đế tử ra, có ai có thể sánh vai?

Nơi xa, các Đế tử thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ cũng vui vẻ nhìn những người khác nhục nhã Lăng Hàn, ngược lại cho dù ai đạt được cơ duyên trên thân Lăng Hàn, có kẻ dám độc chiếm hay sao?

Ngươi xem, năm đó ngươi trâu bò cỡ nào, còn dám xưng cái gì sát thủ Đế tử, kết quả thì sao?

Đế tử chính là Đế tử, vĩnh viễn cao cao tại thượng.

Lúc này, hai tên tôi tớ sau lưng Mã Thất Dương đi tới, một tên bước ra.

Một tên trước đó không chút thu hút, nhưng hắn vừa bước ra lại như bảo kiếm bộc phát phong mang đáng sợ, hắn lập tức sinh ra hào quang vạn trượng.

– Tê, gia hỏa này không phải Thịnh Hải Nguyên sao?

– Ta biết, đạo tử của Liễu Hà tông!

– Trời ạ, mặc dù Liễu Hà tông là thế lực cấp Tôn Giả, nhưng Thịnh Hải Nguyên cũng là đạo tử một giáo, vì cái gì cam tâm làm thủ hạ của Mã Thất Dương?

– Hiển nhiên, Mã Thất Dương còn lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng.

Có người nhận ra tên tôi tớ này, sau khi nói ra lịch thì mọi người khiếp sợ.

Khó trách Mã Thất Dương tràn ngập lòng tin như thế, bởi vì tôi tớ của hắn cũng là đạo tử, mặc dù cấp độ kém hơn một chút nhưng lại không yếu.

Thịnh Hải Nguyên đi tới trước mặt Lăng Hàn, ánh mắt cao ngạo.

Lăng Hàn đã từng là cái tên hắn không thể chạm tới, nhưng còn bây giờ thì sao, hắn lại sắp tự tay đánh bại.

– Các ngươi khinh người quá đáng!

Xèo, một bóng người xuất hiện trước mặt Lăng Hàn, dáng người hoàn mỹ, gương mặt xinh đẹp động lòng người.

Đó là giai nhân tuyệt thế, rất nhiều người chung quanh si mê.

Đẹp, thật đẹp.

– Tống Lam!

Có người nói ra.

Thì ra là mỹ nhân bài danh thứ chín trên Tuyệt Sắc bảng, khó trách đẹp như vậy, càng làm người ta muốn phạm tội.

– Thì ra là Tống Lam!

– Mỹ nhân thứ chín.

– Đẹp, thật đẹp!

– Nếu có thể ngủ với ta một đêm, sống ít đi trăm năm cũng cam tâm.

– Hắc hắc, ngươi nghĩ hay lắm!

Tống Lam là đại danh nhân, lập tức bị rất nhiều người nhận ra, thật nhiều người miệng lưỡi không sạch sẽ.

Kỳ thật, ở bên ngoài không ai nói như thế, sau khi tiến bí cảnh thám hiểm, thời khắc nào cũng bồi hồi trên sinh tử, áp lực quá lớn, từ đó bản tính ẩn giấu của bọn họ cũng bộc lộ ra ngoài.

Lăng Hàn cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Tống Lam lại đứng ra vì hắn.

Kỳ thật hắn không cần.

Nhưng thời điểm này lại có người đứng ra nói chuyện vì hắn, từ đó làm nội tâm hắn cảm thấy ấm áp.

– Tống tiên tử, xin tránh ra, tránh ngươi bị ngộ thương.

Thịnh Hải Nguyên thản nhiên nói, nhưng hắn là Hóa Linh tam biến, mà Tống Lam chỉ mới bước vào Hóa Linh cảnh, còn kém hắn rất xa.

Nhưng dù sao cũng là giai nhân tuyệt thế, hắn không muốn mạo phạm.

Tống Lam lại cầm kiếm hoành trước ngực:

– Muốn qua, hỏi kiếm của ta trước đi.

A, ngươi quyết tâm phải che chở Lăng Hàn sao?

Mọi người ghen ghét, Tống Lam chính là mỹ nhân tuyệt sắc, tu vi võ đạo cũng bước vào Hóa Linh cảnh, hơn nữa nàng còn chưa đủ trăm tuổi, hoàn toàn có thể xưng tụng một tiếng siêu cấp thiên tài.

Thiên chi kiêu nữ tài mạo đều có như thế lại khăng khăn một mực với phế vật, có ai không ghen ghét?

Dựa vào cái gì?

Mã Thất Dương mở miệng:

– Hải Nguyên, xuất thủ cẩn thận một chút, không nên đả thương Tống tiên tử.

– Vâng, Thiếu chủ!

Thịnh Hải Nguyên xoay người, hắn cung kính đáp ứng.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Tống Lam, ôm quyền nói:

– Tống tiên tử, đắc tội!

Xèo, hắn giết tới.

Tống Lam huy kiếm nghênh kích, trong nháy mắt đã bộc phát toàn bộ chiến lực Hóa Linh nhất biến.

Nhưng cùng là Hóa Linh cảnh, lại kém người ta hai tiểu cảnh giới, ở cảnh giới này, linh thân cùng bản ngã độc lập, thêm một cái linh thân thì chiến lực sẽ mạnh hơn một phần.

Thịnh Hải Nguyên cho ba linh thân xuất hiện, từ đó hình thành cục diện bốn đánh hai, hơn nữa mỗi cái linh thân đều nắm giữ ưu thế lực lượng tuyệt đối, chiến đấu như vậy sẽ nghiêng về một phía.

Còn tốt chính là, Thịnh Hải Nguyên cũng không dám đả thương Tống Lam, xuất thủ cẩn thận, từ đó mới cho Tống Lam cơ hội chèo chống lâu như vậy, nếu không khẳng định đã bị miểu sát.

Dù là như thế, sau khi chống đỡ trăm chiêu, Tống Lam đã bị hai đạo linh thân của Thịnh Hải Nguyên phân biệt chế trụ bản ngã và linh thân, nàng không thể tái chiến.

Thịnh Hải Nguyên nhìn về phía Lăng Hàn, thản nhiên nói:

– Gia hỏa dựa vào nữ nhân ra mặt, ta sử dụng thực lực nhất biến đấu với ngươi, cũng không tính khi dễ ngươi.

Ha ha, hắn đúng là chỉ dùng một linh thân, nhưng bản ngã và linh thân đều là Hóa Linh tam biến, hắn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

– Lăng Hàn, ngươi bây giờ đã luân lạc tới mức cần nữ nhân bảo hộ?

– Ha ha, cái gì sát thủ Đế tử, ngươi không cảm thấy ngại hay sao?

– Mất mặt xấu hổ!

– Cút, không nên làm bẩn mắt của chúng ta!

Không ít người bỏ đá xuống giếng, cũng lên tiếng khiêu khích.

Lăng Hàn đã là quá khứ, cho nên, lần này là cơ hội nhục nhã hắn.

Lăng Hàn thở dài, những người này thật tiện.

Lúc trước hắn không có xuất thủ là bởi vì nhìn thấy Tống Lam không có nguy hiểm, xem như nhìn nàng lịch luyện một chút.

Được rồi, hắn nên giải quyết tên cặn bã này, lại lên lôi đài đánh ngã những Đế tử kia.

Hắn nhìn về phía Thịnh Hải Nguyên, lắc đầu:

– Ngươi muốn bị đánh nổ thành bao nhiêu khối?

Phốc, mọi người đều cười to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.