Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4857: Chém Hết




Văn Nhân Lương Bình đã lâm vào cảnh sơn cùng thủy tận, mà La Hoa Đường còn không xuất thủ tương trợ, như vậy hắn có thể chống đỡ mấy chiêu?

Lăng Hàn phát động Phượng Dực Thiên Tường, hắn nhanh chóng đuổi kịp Văn Nhân Lương Bình, song quyền oanh kích liên tiếp.

Banh! Banh! Banh!

Ba quyền đều đánh vào lưng Văn Nhân Lương Bình, năng lượng hủy diệt xông vào trong cơ thể Văn Nhân Lương Bình, cũng tạo thành đả kích trí mạng lên đối thủ.

Phốc, Văn Nhân Lương Bình phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hắn ngã nhào xuống đất.

Chết.

Đến chết hắn vẫn to mắt nhìn chằm chằm vào mặt La Hoa Đường, giống như ở đang nói đây là diễn kịch hay sao, diễn đến mạng không còn?

La Hoa Đường không đặt việc này trong lòng, hắn cũng không phải bằng hữu của Văn Nhân Lương Bình, thậm chí hắn vừa mới biết tên của đối phương, cho dù không phải diễn kịch, hắn cần quan tâm sao?

– Ha ha, vậy thì nói một tiếng thật xin lỗi đi.

Hắn nói với thi thể của Văn Nhân Lương Bình:

– Nhưng mà ngươi yên tâm, ta chẳng mấy chốc sẽ tiễn hung thủ giết ngươi xuống địa ngục, hắn isẽ lên đường cùng ngươi.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Về khoảng nằm mơ nói sảng, ngươi chính là người trong nghề.

– Ha ha!

La Hoa Đường cười to, nói:

– Ngươi đúng là rất mạenh, Hóa Linh cảnh có thể chém giết Giáo Chủ, từ xưa đến nay, ngươi là người duy nhất. Nhưng mà thực lực của ngươi cũng chỉ mạnh hơn tên kia một chút, cho nên, ngươi vì giết hắn, tất nhiên đã trả cái dgiá không nhỏ.

– Để ta đoán một chút, ngươi còn thừa lại mấy thành chiến lực.

– Bảy thành hay năm thành?

Hắn cao ngạo cười nói:

– Không cần giả vờ trấn định trước mặt ta, ta biết, ngươi chỉ miệng cọp gan thỏ, chỉ cố giả vờ.

A, ngươi cứ diễn tiếp đi.

Lăng Hàn mỉm cười, hắn dùng ngón tay ngoắc ngoắc đối thủ:

– Đến, ngươi có thể lãnh giáo một chút.

– Ha ha, ngươi càng như thế, càng chứng minh ngươi không có bao nhiêu thực lực!

La Hoa Đường thét dài một tiếng, hắn tấn công Lăng Hàn.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hai người đại chiến, La Hoa Đường cau mày.

Tại sao chiến lực của Lăng Hàn còn mạnh như vậy?

Hắn đang hồi quang phản chiếu phù dung sớm nở tối tàn?

Nhưng sau khi tái chiến trăm chiêu, Lăng Hàn vẫn sinh long hoạt hổ, lực lượng như sông dài, như biển cả, hoàn toàn không có dấu hiệu hết lực.

La Hoa Đường chấn kinh, gia hỏa này còn dư lực?

Đây là quái thai cỡ nào?

Hắn hít khí lạnh, trong nội tâm càng hối hận mãnh liệt.

Sớm biết, hắn nên liên thủ với Văn Nhân Lương Bình.

– Hối hận rồi?

Lăng Hàn cười nói:

– Lúc đầu chỉ đùa một chút, không nghĩ tới ngươi dễ dàng bị lừa như vậy. Việc này càng chứng minh ngươi là tiểu nhân, cho nên mới sử dụng ác ý phỏng đoán suy nghĩ người khác..

– Người âm hiểm là ngươi!

La Hoa Đường kêu lên, hắn bộc phát chiến lực cấp Giáo Chủ.

Trốn là trốn không thoát, vừa rồi Văn Nhân Lương Bình đã dùng sinh mệnh để chứng minh điểm này, hơn nữa hắn mấy lần truy kích Lăng Hàn đều vô công, từ đó chứng minh tốc độ cực nhanh của Lăng Hàn.

Hắn chỉ có thể bị chết gặm.

Dù sao, trạng thái của hắn đang lúc toàn thịnh, mà Lăng Hàn đã đại chiến sinh tử với một Giáo Chủ, cho dù hắn còn dư lực, chiến lực của hắn còn lại bao nhiêu?

Cho nên, hắn chỉ có thể cắn răng chèo chống, nhất định có thể chèo chống đến lúc Lăng Hàn chống đỡ hết nổi.

Nghĩ như vậy, hắn lại tăng cường công kích, muốn bức Lăng Hàn dùng toàn lực ứng phó để mau chóng tiêu hao hết lực lượng.

Ý nghĩ tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Lực lượng của Lăng Hàn không giảm xuống, nhưng La Hoa Đường lại không chịu nổi trước tiên.

Sau khi kịch chiến hai ngày liên tục, cho dù hắn có trạng thái toàn thịnh cũng không chịu nổi, làm cho hắn tuyệt vọng là, Lăng Hàn vẫn ổn định, lực lượng không có dấu hiệu giảm xuống.

Mẹ nó!

Hắn cuối cùng đã nếm thử cảm giác tuyệt vọng của Văn Nhân Lương Bình lúc trước, tử vong gần trong gang tấc, cũng không có người nào tương trợ, chỉ có thể bất đắc dĩ liều chết.

– Không!

Hắn gầm thét.

Ba, một đạo linh thân trong người hắn vỡ nát, nhưng lực lượng của hắn lại lại tăng lên một đoạn, hắn lại khôi phục lực lượng toàn thịnh thời kỳ.

Hắn tự bạo một cái linh thể, biến thành lực lượng tinh khiết không gì sánh được.

Nhưng hắn đang uống rượu độc giải khát.

Nhưng vì mạng sống, hắn cũng bất chấp.

Chỉ có còn sống mới có hi vọng.

Chiến chiến chiến.

Một ngày sau, linh thân tự bạo mang tới hiệu quả biến mất, lực lượng của La Hoa Đường lại rớt xuống ngàn trượng.

Hắn cắn răng tự bạo một linh thân.

Với hắn đây là đả kích mang tính hủy diệt, mỗi cái linh thân đều là một bộ phận lực lượng của hắn, thiếu một cái, hắn sẽ mất đi phần chiến lực này.

Nhưng hắn có biện pháp gì chứ?

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, ít đi hai cái linh thân, chiến lực sẽ giảm xuống rất mạnh, đối phương làm sao trở thành đối thủ của hắn?

Oanh!

Lăng Hàn tăng cường công kích, La Hoa Đường càng ngày càng vô lực chống đỡ.

Hắn không có cơ hội tự bạo linh thân thứ ba thì bị Lăng Hàn đánh chết.

Đạo tử không có Thế Tử Phù, tự nhiên chết rất triệt để. Lui một bước mà nói, cho dù hắn có Thế Tử Phù, bị năng lượng hủy diệt đánh trúng cũng phải chết.

Lăng Hàn nhìn thi thể của La Hoa Đường, thần sắc lạnh lùng, hắn không có chút thương hại nào.

Đối phương muốn đánh giết hắn, đương nhiên trong lòng của hắn sẽ không có gợn sóng.

Sau khi lục soát thi thể của hai người này, Lăng Hàn tìm được mấy món pháp khí không gian, nhưng bên trong không có thứ gì trân quý.

– Quỷ nghèo!

Lăng Hàn lắc đầu.

Hắn cũng không vội tiến lên, hắn lấy hai viên trái cây ra ăn vào, tiếp tục luyện hóa.

Hắn tốn thời gian hai ngày, linh thân thứ chín lại ngưng thực một chút, nhưng hắn còn kém một nửa mới đạt tới viên mãn.

Không vội.

Từ thất biến tới cửu biến, đoạn đường này hắn đi rất gấp, hắn vẫn khống chế một chút, không thể chiếu cố cảnh giới tăng lên, mà là hắn càng chú ý cơ sở.

Hắn tiến lên phía trước, rất nhanh, một vùng biển xuất hiện trước mặt.

Bởi vậy chậm trễ thời gian mấy ngày, phía sau tự nhiên có người tới và chặt cây làm bè gỗ.

Không thể trực tiếp bay qua sao?

Lăng Hàn thử một chút, hắn tung người muốn bay qua biển, chợt cảm thấy có lực lượng khổng lồ kéo hắn xuống, oành, hắn rơi vào trong biển.

– Ha ha ha!

Gần đó có mấy người cười ha hả, nhưng càng nhiều người nhìn lướt qua và thu hồi ánh mắt.

Bọn họ tới đây tranh đoạt cơ duyên, cũng không phải đến xem náo nhiệt.

– Tiểu tử, không nên mơ mộng nữa.

Một tên tráng hán nhìn thấy Lăng Hàn ló đầu ra khỏi mặt nước, đối phương nói với hắn.

Lăng Hàn cũng không phải bơi ra khỏi mặt nước, hắn đi từng bước dưới đáy biển.

Bởi vì trong nước biển có áp lực cường đại, hắn căn bản không nổi lên được, hơn nữa với thể phách của hắn cũng cảm giác da đang căng phồng, giống như muốn phá vỡ thân thể của hắn.

Đây chỉ là bờ biển mà thôi, nếu xuống dưới biển sâu, trực tiếp chìm tới đáy, khi đó áp lực đáng sợ cỡ nào?

Tôn Giả cũng có thể bị ép thành thịt nát.

Lăng Hàn vận chuyển Thập Tu thuật, vết thương khép lại rất nhanh.

– Thành thành thật thật đi đốn củi đi.

Tráng hán này nói thêm.

Lăng Hàn tươi cười:

– Ta còn muốn thử lại lần nữa.

Thử lại?

Ha ha, ngươi còn muốn thử cái gì?

Không ít người xùy cười, ngươi không có bè làm sao vượt biển?

Không thấy tất cả mọi người đang chế bè sao, ngươi còn muốn gây náo động, chẳng lẽ muốn làm mọi người trào phúng ngươi không có năng lực hay sao?

– Ngươi đúng là cuồng vọng!

Một tên thanh niên mặc áo lam nói ra, hắn cười lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.