Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4807: Bắt Cóc Tống Tiền




Không đi qua bờ sông, bọn họ đi vào rừng rậm nguyên thủy.

Kỳ thật, nơi này cũng chưa chắc an toàn, từng cây đại thụ mọc trên mặt đất, phiến lá như lửa, phía trên còn có Hỏa diểu dừng chân, có chút động tĩnh sẽ kinh động bọn nó, chúng sẽ lao tới tấn công.

Chiến lực bản thân Hỏa điểu không mạnh, sáu khi giết sẽ tự bạo, uy lực của nó không phải đùa giỡn, có lẽ đại năng Giáo Chủ cũng phải trốn tránh, thà rằng dây vào hỏa quy còn hơn.

Đám người Lăng Hàn cẩn thận từng chút, bọn họ không dám kinh động đám Hỏa điểu.

Bọn họ không ngừng tiến lên, mấy ngày sau đã không phát hiện Hỏa điểu.

Cây vẫn là cây nhưng Hỏa điểu không còn.

Ngay từ đầu bọn họ còn không dám thả lỏng chủ quan, sau khi đi tới nơi này, lại phát hiện Hỏa điểu thực sự biến mất.

Nhưng mà Lăng Hàn cau mày

– Tiểu Hàn tử, tại sao ngươi cau có như thế?

Đại Hắc Cẩu cười nói.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Hỏa điểu biến mất, nơi này có khả năng có tồn tại khủng bố hơn.

– Uy, ngươi cũng không cần dọa người!

Đại Hắc Cẩu sợ run cả người.

Sắc trư kêu chi chi, ý là, sớm biết như thế, trư gia nên lưu lại học viện tán gái, hỗn đản.

– Ngươi không phải sớm biết nói chuyện, tại sao không nói!

Đại Hắc Cẩu đạp nó một cước.

– Cẩn thận một chút sẽ không sai.

Lăng Hàn nghiêm túc nói ra.

Nghĩ lại Lăng Hàn nói cũng có đạo lý, hơn nữa cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, dù sao cũng tốt hơn hối hận khi xảy ra chuyện.

Đột nhiên Lăng Hàn nghe được tiếng lá cây ma sát.

Hắn đưa tay nhấn một cái, ra hiệu mọi người dừng lại.

– Ngươi phát hiện cái gì?

Trì Mộng Hàm hỏi.

Lăng Hàn nhìn về phía đỉnh đầu:

– Phía trên có thứ gì đó.

– Là cái gì?

Hổ Nữu hiếu kì:

– Có thể ăn không?

Lăng Hàn phát động nhãn thuật, thị lực xuyên thấu phiến lá, hắn dò xét và kinh ngạc.

– Hầu tử.

Hắn nói.

Hầu tử?

Mọi người nhìn nhau, Hầu tử rất đáng sợ sao?

Đúng lúc này, sa sa sa, phiến lá ma sát càng lớn, sau đó nhìn thấy một cái đầu khỉ ló ra, nho nhỏ, nó chỉ lớn như nắm tay, bộ lông đỏ rực như lửa, con mắt có màu sắc tương tự, thân thể nhỏ nhắn nhưng hành động linh hoạt.

Bởi vì quan hệ với Hầu ca, Lăng Hàn có hảo cảm trời sinh với Hầu tử, hắn tươi cười và vẫy tay với Hầu tử.

Tiểu Hầu tử cũng học theo, nó vẫy tay với Lăng Hàn.

– Tiểu Hầu tử, cho ngươi ăn.

Hổ Nữu lấy ra một cái đùi gà, ba, nàng ném về phía tiểu Hầu tử.

Nhưng mà tiểu Hầu tử cũng không có tiếp đùi gà, dường như bị chọc giận, ôm lấy nhánh cây đung đưa, ào ào ào, lá cây đỏ rực rơi xuống như mưa.

Những lá cây này không phải bình thường, mà là hỏa diễm thiêu đốt!

Lăng Hàn vội vàng mở ra tinh thần hộ thuẫn bảo vệ mọi người vào trong.

Lá rụng, oanh, oanh, oanh, tinh thần hộ thuẫn không ngừng bộc phát hào quang, thậm chí có dấu hiệu hòa tan.

Sức nóng thật đáng sợ.

Ào ào ào, tiểu Hầu tử vẫn lắc lư, có càng nhiều lá cây rơi xuống..

Khốn kiếp, ngươi còn chưa chơi xong.

Lăng Hàn lập tức vận dụng sát khí xung kích công kích, ông, động tác của tiểu Hầu tử dừng lại, sau đó nó rơi ra khỏi cây.

Hổ Nữu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nàng nâng tiểu Hầu tử lên.

– Hì hì, chơi vui.

Nàng cười nói, con mắt híp lại thành vành trăng khuyết.

– Nơi này thật nguy hiểm.

Trì Mộng Hàm cảm khái, Hầu tử này có tu vi Sinh Đan cảnh nhưng đã tạo thành uy hiếp cho bọn họ, nếu chủ quan, thậm chí sẽ bị nó gây thương tích.

Sa sa sa, lá cây ma sát lớn hơn.

– Không được!

Lăng Hàn ngưng mắt, hắn khiếp sợ và nói:

– Lại tới một đám Hầu tử!

Một con Hầu tử chiến lực không mạnh, Hỏa điểu còn biết tự bạo, Hầu tử lắc lắc lá cây còn đáng sợ hơn.

Lăng Hàn dùng bàn tay hóa đao chém vào nhánh đại thụ.

Lực lượng đáng sợ quét qua, đại thụ bị chém ngang và ngã xuống.

Mọi người nhìn thấy như thế liền hiểu ý, bọn họ bắt đầu chém vào đại thụ chung quanh.

Qua mấy lần, toàn bộ đại thụ gần đó ngã xuống, từ đó tạo ra một khu vực trống.

Kể từ đó, Hầu tử không thể làm lá cây rơi xuống.

Trên đại thụ bốn phía, Hầu tử ngồi xổm trên nhánh cây, tất cả đều kêu gào với đám người Lăng Hàn, chúng lộ ra răng nanh, thần sắc bất thiện.

Có lẽ đám Hầu tử này rất buồn bực, còn chưa công kích thì vũ khí đã bị tước đoạt.

Những Hầu tử này còn lớn hơn một chút, so sánh thì biết, tiểu Hầu tử vừa rồi là con non.

Khó trách kinh động đến đại quân Hầu tử.

– Không bằng trả tiểu Hầu tử cho bọn chúng.

Tiểu Hồng Điểu đề nghị.

Hổ Nữu lập tức ôm lấy tiểu Hầu tử:

– Không muốn, Nữu muốn chơi!

– Chi!

Tiểu Hầu tử đang ngất xỉu, bị nàng siết quá chặt nên tỉnh lại, nó lè lưỡi như sắp chết.

Việc này càng làm bầy khỉ giận dữ, chúng lắc lắc nhánh cây và lá rơi như mưa.

May mắn, đám người Lăng Hàn đã sớm thanh lý đại thụ chung quanh, mặc dù phạm vi lá cây bao phủ rất lớn nhưng không thể tiếp cận bọn họ.

Xèo, lúc này có một con Hầu tử nhảy ra khỏi nhánh cây, một chân trước nắm nhánh cây, ba chân khác đều lộ ra móng vuốt, nó đi về phía đám người Lăng Hàn.

Hầu tử này còn lớn hơn Hầu tử khác, nó tỏa ra khí tức Hóa Linh cảnh, hơn nữa còn rất mạnh.

Có lẽ là cửu biến.

Hầu Vương sao?

Con Hầu tử dừng trước mặt Lăng Hàn, sau đó nó mở móng vuốt ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một quả màu vàng.

A, không hổ là Hầu tử, cho dù là hung thú cũng hiểu đàm phán.

Ý tứ này rất rõ ràng, muốn dùng quả đổi tiểu Hầu tử.

Lăng Hàn vốn không có ý định bắt cóc tống tiền, bởi vậy, hắn cười nói với Hổ Nữu:

– Nữu, trả tiểu Hầu tử cho nó.

– Không muốn, Nữu muốn chơi!

Hổ Nữu không nỡ bỏ, tiểu Hầu tử thật đáng yêu.

– Nghe lời.

Lăng Hàn khuyên nhủ.

Hổ Nữu chu mỏ, sau đó hai mắt sáng lên:

– Trừ phi, ngươi đáp ứng cùng Nữu lại sinh một Hầu tử.

Phốc!

Đại Hắc Cẩu và Tiểu Thanh Long đều cười phun ra ngoài, Trì Mộng Hàm che mặt, nàng cảm thấy xấu hổ.

Đây chính là Hổ Nữu, thẳng thắn mà làm, rất thẳng thắn.

Lăng Hàn tươi cười:

– Được.

Nghe được Lăng Hàn đáp ứng, Hổ Nữu lúc này mới vui vẻ giao tiểu Hầu tử cho Lăng Hàn.

Lăng Hàn đi lên trước hoàn thành giao dịch với Hầu Vương, ách, một tay giao khỉ, một tay giao quả.

Hầu Vương lập tức mang theo tiểu Hầu tử trở về, sau khi leo lên cây liền có một Hầu tử cái ôm lấy tiểu Hầu tử.

Nhưng mà bầy khỉ không có rút lui, mà là nhìn chằm chằm vào đám người Lăng Hàn, chúng bộc lộ vẻ mặt hung ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.