Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4787: Bầy Ong




Lăng Hàn vội vàng thối lui.

Con hỏa quy này là Hóa Linh đỉnh phong, chí ít cũng có cấp bậc lục biến hoặc thất biến, hắn đi chọi cứng thì hắn không thể sống tốt được.

Oanh, hỏa quy nâng chân lên, mặt đất chấn động và rung động cực mạnh.

Sau khi nhìn thấy một kích không trúng, hỏa quy xông ra khỏi dung nham và truy sát Lăng Hàn.

– Ha ha, ngươi còn chưa chịu thôi?

Lăng Hàn khẽ cười một tiếng, hắn phát động sát khí xung kích.

Ông, động tác của hỏa quy lập tức dừng lại.

Cho dù ngươi là Hóa Linh lục biến thất biến thì như thế nào, chỉ cần không có diệu pháp và pháp bảo chống cự tinh thần công kích, tất cả đều trúng chiêu.

Lăng Hàn nhân cơ hội này chém Thiên Đao ra ngoài, năng lượng tầng thứ cao rét lạnh bao phủ, vừa vặn có thuộc tính trái ngược với hỏa quy.

Phốc!

Một Thiên Đao chém trúng, thân thể hỏa quyi không ngừng lắc lư và thể hiện lực phòng ngự kinh người.

Rùa, từ trước đến nay đều nổi danh phòng ngự kinh khủng, quả nhiên không sai.

Bên khác, hỏa quy cũng thoát ra khỏi trạng thái seát khí xung kích, nó nâng một chân đạp xuống.

Lăng Hàn vẫn không liều mạng, lần này hắn vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang, động tác của hỏa quy dừng lại.

Mặc dù cảnh giới của hỏa quy cao hơnd Lăng Hàn, đáng tiếc tinh thần lực lại không mạnh hơn chút nào, bằng không thì cho dù nó trúng chiêu, thời gian kéo dài cũng chưa chắc quá lâu.

Trời cao là công bằng, ban cho Quy tộc giáp xác cứng cỏi không gì sánh được, nhưng linh hồn lại là nhược điểm của chúng.

Nương theo hai loại tinh thần bí pháp, Lăng Hàn đại chiến với hỏa quy không rơi vào thế hạ phong, nhưng hỏa quy phòng ngự cường đại cho nên Lăng Hàn không thể tổn thương tới nó.

Chiến đấu vô vị như vậy, Lăng Hàn xoay người bỏ chạy.

Hỏa quy chỉ truy kích một hồi thì ngừng lại, nó quay người mà đi, lại tiến vào dòng sông dung nham.

Lăng Hàn đi tới chỗ đám người Nữ Hoàng, lúc này, mọi người đã khôi phục được bảy tám phần.

– Lên đường đi.

– Đi đâu?

– Đi ngược dòng sông dung nham này xem.

Chân Hoàng thuộc Hỏa hệ, cho nên, phần cuối sông dung nham có khả năng có quan hệ với Chân Hoàng, thậm chí có thể bởi vì Chân Hoàng mà sinh.

Bọn họ không có đi quá gần, trên dòng sông dung nham có khả năng có hỏa quy khác, loại hung thú này da dày thịt thô, thật sự khó đối phó.

Còn chưa đi được bao xa, bọn họ đã cảm giác được hơi nóng đập vào mặt, có thể thấy rõ ràng, trong không khí có tia lửa bay tứ tung, khó trách nhiệt độ bắt đầu tăng vọt.

Mọi người vội vàng vận dụng bí lực hộ thuẫn, một là chống cự nhiệt độ cao, hai là tia lửa vô cùng đáng sợ, chúng có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ.

Mà cho dù có bí lực hộ thuẫn chống cự nhưng khi bị tia lửa đập vào, chỉ thấy bí lực hộ thuẫn xuất hiện vết rạn và vỡ vụn.

Bọn họ không thể không giảm tốc độ, từ đó giảm cường độ tia lửa va chạm.

– Quá nóng.

Lăng Hàn, Đinh Thụ, sắc trư còn tốt, nhưng đám người Nữ Hoàng đã đổ mồ hôi.

Nơi này có hạn mức cao nhất là võ giả Hóa Linh cảnh tiến vào là có đạo lý, cấp bậc Chân Ngã, Chú Đỉnh có thể tiến vào, nhưng gặp phải nhiệt độ cao như thế, lại có mấy người chống cự được?

Chỉ có Tiểu Hồng Điểu như cá gặp nước, nàng trời sinh thích hỏa, chẳng những không có cảm giác khó chịu, ngược lại còn cảm thấy rất dễ chịu.

Bọn họ tiếp tục đi tới, chỉ cần có thể gánh vác được đều không ngại khiêu chiến cực hạn của mình, việc này có thể trợ giúp tu hành võ đạo.

Lại qua vài ngày sau, bọn họ còn chưa đi tới cuối dòng sông dung nham, chỉ thấy phía bên phải xuất hiện cánh đồng hoa lớn, cánh hoa đỏ rực.

– Đó là hoa lửa sao?

Mọi người nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Loại thực vật này chỉ cao tới đầu rối, rễ cây như huyết ngọc, chúng không có lá, chỉ có đóa hoa trên đỉnh đỏ tươi như lửa, hơn nữa còn có hỏa diễm đang phập phồng.

Sau khi tới gần một chút, mọi người có cảm giác sóng lửa ập tới và đánh tan bí lực hộ thuẫn.

– Đi, đi xem một chút.

Đinh Thụ nói với Lăng Hàn.

Lăng Hàn gật đầu, sau đó nhìn về phía sắc trư:

– Cùng đi không?

– Ngô!

Sắc trư liền vội vàng lắc đầu, loại chuyện này nên ít gọi nó, nếu chỉ đi sống phóng túng, vậy thì nó sẽ vui vẻ đáp ứng.

Nhưng mà Tiểu Hồng Điểu lại vỗ cánh bay đi, cũng đáp xuống đầu vai của Lăng Hàn.

– Uy, ngươi đứng trên vai của chủ nhân, như vậy thích hợp sao?

Lăng Hàn quay đầu nói.

Tiểu Hồng Điểu cao ngạo bĩu môi, nó không có trả lời.

Hai người tiến lên không nhanh, bởi vì càng gần cánh đồng hoa kia sóng lửa càng kinh người, từ đó làm cho bọn họ có kiêng kị nên không dám chạy quá nhanh.

Tiểu Hồng Điểu lại không sợ, nó vỗ cánh và bay vào trong cánh đồng.

Đó là bởi vì huyết mạch trâu bò, trời sinh thân cận hỏa diễm, việc này không có quan hệ gì với tu vi.

Ông, trên cánh đồng hoa xuất hiện đạo tắc đỏ rực.

Đây là hỏa diễm quy tắc, hơn nữa đều là quy tắc cực cao, Lăng Hàn và Đinh Thụ đều líu lưỡi, nếu bọn họ tiếp xúc với đám hoa này, có lẽ bọn họ sẽ bị thiêu chết ngay lập tức.

Bọn họ đi vòng quanh cánh đồng hoa, bọn họ muốn xem có gì khác thường hay không, nhưng bởi vì không thể tới gần, càng không thể xâm nhập, cho nên bọn họ không phát hiện cái gì.

– Đi thôi.

Hai người đồng thời nói, xem ra không nhìn thấy cái gì.

Bọn họ quay người, vào lúc định quay về, đã thấy Tiểu Hồng Điểu từ xa bay về, sau đó nó lảo đảo như đang bỏ chạy khỏi chết và tiến về phía bọn họ.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy có vô số thứ màu đỏ tươi đuổi theo sau lưng Tiểu Hồng Điểu.

– Cứu mạng!

Tiểu Hồng Điểu vừa bay vừa kêu lên.

Lăng Hàn tập trung quan sát, hắn nhìn thấy những thứ kia là bầy ong, chúng có màu đỏ thẫm, số lượng nhiều vô cùng vô tận, hơn nữa còn có rất nhiều đang bay ra từ cánh đồng hoa.

Bầy ong đang khai thác mật, kết quả bị Tiểu Hồng Điểu kinh động?

– Chạy!

Lăng Hàn không nói hai lời, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Đinh Thụ cũng không có cậy mạnh, hắn cũng co chân chạy như bay.

Đám ong này đều có cấp bậc Hóa Linh, cho dù Lăng Hàn cùng Đinh Thụ đều là yêu nghiệt, nhưng dù sao bọn họ chỉ vừa vào Hóa Linh cảnh, thứ hai, bọn họ không muốn đối kháng, bọn họ nhiều lắm chỉ có thể dùng một địch ngàn.

Số lượng bầy ong thì sao?

Hiện tại vừa nhìn thấy đã nhiều tới mấy vạn, huống chi còn không phải tất cả bầy ong đều lao ra

Ngăn cản?

Ngăn cản như thế nào?

Lăng Hàn cùng Đinh Thụ đều không có chạy về hướng đám Nữ Hoàng, nếu dẫn bầy ong đi tới nơi nào, nơi đó sẽ tạo thành tai họa to lớn.

– Tiểu Hồng Điểu, ngươi làm cái gì?

Lăng Hàn vừa chạy vừa nói.

Ngươi đi đào mộ tổ của bầy ong hả, nếu không tại sao dẫn bầy ong xuất hiện?

– Không có, người ta chỉ bay qua xem, ai biết đám yêu ong không phân sai trái đã công kích ta.

Tiểu Hồng Điểu ủy khuất nói, nàng cũng rất buồn bực.

Bọn họ phi nước đại, bầy ong cũng không vì khoảng cách xa mà bỏ qua truy kích, chúng vẫn đuổi theo không bỏ.

– Móa!

Đinh Thụ nổi giận, hắn quay đầu lại vận dụng sát khí xung kích.

Lúc này đám ong đuổi theo phía trước đều rơi xuống.

Cũng không dùng được, yêu ong phía sau đuổi kịp, tiếng vù vù vang lên không dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.