Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4781: Bắt Chẹt




Mọi người thấy mắt đều ngây người.


Có ai ngờ Tiểu Thanh Long lại mạnh như thế!


Mặc dù nó chỉ là Chân Ngã cảnh nhưng trước đó có Lăng Hàn, Đinh Thụ cường đại áp chế, lại thêm thế hệ bạch ngân đều đột phá Hóa Linh, bởi vậy, Tiểu Thanh Long không có đủ giá trị và biểu hiện.


Bây giờ bọn họ mới biết, thì ra Tiểu Thanh Long rất trâu bò.


– Không tệ, ngươi đáng giá ta sử dụng thực chân chính!


Thủy Nhất từ tốn nói, oanh, trên người hắn xuất hiện chín bóng đen kinh người, cả khí thế của hắn biến hóa, oanh, hắn xuất ra một chưởng mang theo thần văn kinh người.


– Phi, Long gia cũng vận dụng thực lực chân chính!


Tiểu Thanh Long chưa bao giờ thua miệng lưỡi với người khác, nó lập tức mở miệng phun nước bọt.


– Ơ!


Tiểu Hồng Điểu che mặt, trên mặt nàng mang theo căm ghét.


Không chỉ có nàng, vẻ mặt của những người khác cũng quái dị, chiến pháp như thế quá vô lại.


Vẻ mặt Thủy Nhất cứng đờ như gỗ, hắn vẫn xuất chưởng như cũ, năng lượng sôi trào đánh tan nước bọt, sẽ không để nước bọt văng trúng người mình.


Oanh, hắn tiếp tục công kích với uy thế kinh người.


Tiểu Thanh Long đón đỡ một chiêu và bay ra ngoài, khóe miệng còn mang theo máu tươi.


Nó có thể phách kinh người, nó vẫn bị đả thương?


Thủy Nhất cường đại và đáng sợ.


Tiểu Thanh Long còn muốn tái chiến, Lăng Hàn đã đi tới và kéo nó lại.


– Ngươi không đánh với ta một trận?


Đột nhiên Thủy Nhất mở miệng.


– Ta?


Lăng Hàn cười một tiếng, nói:


– Tại sao ta phải chiến với ngươi?


Hắn đến Học viện Tổ Vương thuần túy chỉ là vì tài nguyên tu luyện và buồn nôn Đế tộc, làm sao có thể chiến đấu thay bọn họ?


Thủy Nhất sửng sốt một chút, hắn gật đầu với Lăng Hàn, nhưng không có lên tiếng.


– Buông tay, Long gia còn chưa có thua!


Tiểu Thanh Long không phục.


– Ngươi không phải là đối thủ của hắn.


Lăng Hàn rất khẳng định.


Tiểu Thanh Long hừ hừ, nhưng nó không có nói tiếp, vừa rồi nó chỉ mạnh miệng mà thôi.


Một lát sau nó mới nói:


– Thực lực của Thủy Nhất không kém gì Đinh Thụ.


Lăng Hàn gật đầu, hắn cũng có cảm giác như vậy.


– Kẻ kế tiếp.


Thủy Nhất tiếp tục khiêu khích, giọng nói rất thản nhiên, không có bởi vì đánh bại mấy tên Đế tử mà đắc ý.


Nhưng càng như thế, mọi người càng buồn bực.


Trang bức một cách vô hình là ghê tởm nhất.


– Đinh Thụ!


Những Đế tử kia đều nghĩ đến một người.


Rất nhanh, Đinh Thụ đã được mời tới.


Sau khi biết được thân phận của Thủy Nhất, Đinh Thụ lập tức gào lớn, không cần ai kích thích, chính hắn đã nhảy lên tảng đá.


– Đã sớm muốn chiếu cố bốn người các ngươi.


Hắn lớn tiếng nói.


Câu nói này không đầu không đuôi nhưng Lăng Hàn biết rõ, Đinh Thụ vẫn muốn chiến Thủy Nhất, Vạn Đạo, Phá Thiên và Tinh Không Đệ Nhất Nhân, hiện tại cơ hội tới, hắn tự nhiên rất phấn khởi.


Thủy Nhất lộ ra vẻ mặt nghiêm túc:


– Ngươi là một đối thủ tốt.


– Ha ha, đến chiến!


Đinh Thụ cất bước tiến lên, hắn xuất chưởng tấn công.


Oanh! Oanh! Oanh!


Hai người kịch chiến nhưng không dùng pháp khí, chỉ phát huy thực lực thỏa thích.


Đinh Thụ đúng là rất mạnh, không kém gì Thủy Nhất, hai người ngươi tới ta đi khó phân cao thấp.


Sau khi đánh mấy trăm chiêu, cuối cùng Đinh Thụ đã sử dụng đại chiêu, toàn thân của hắn xuất hiện hào quang rực rỡ, sau đó chiến lực của hắn bỗng tăng lên ba trọng thiên.


Trong lúc kịch chiến như thế, đột nhiên chiến lực tăng lên ba trọng thiên, việc này đủ quyết định thắng bại.


Nhưng Thủy Nhất cũng đề phòng Đinh Thụ xuất đại chiêu, trong thân thể của hắn xuất hiện mười tám đạo khí tức màu đen và hóa thành mười tám con ma xà to lớn ngăn cản Đinh Thụ.


Oanh!


Va chạm rất mạnh, hai người đều chấn động và lui về phía sau, sau đó cả hai bắt đầu phun máu.


Đại chiêu vừa xuất hiện, hai người đều lâm vào tình thế công mạnh thủ yếu, cho nên bọn họ đều bị phản chấn làm bị thương.


– Ta thua.


Đinh Thụ thở dài.


Tất cả mọi người đều kỳ quái, không phải là ngang tay sao?


– Trong một kích vừa rồi, ta còn vận dụng một tia lĩnh ngộ Hóa Linh cảnh.


Đinh Thụ nói.


Khốn kiếp, ngươi cũng quá trung thực rồi.


Ngươi không nói toạc ra thì ai biết chứ?


Tất cả mọi người im lặng, tại sao có thể có người như thế?


Thủy Nhất cũng cười cười, nói:


– Tốt, chờ ta đột phá Hóa Linh cảnh sẽ buông tay đánh một trận.


– Tốt!


Đinh Thụ gật đầu, hắn rất dứt khoát nhảy ra khỏi tảng đá:


– Thống khoái! Thống khoái!


Hắn nghênh ngang rời đi, còn vừa đi vừa cười to.


Tên điên!


Tất cả mọi người lắc đầu, nhưng Đinh Thụ tự nhận không địch lại, còn ai đánh thắng đây?


Lăng Hàn?


Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lăng Hàn nhìn, sau đó mỗi người đều nhíu mày, biểu lộ xấu hổ giống như ăn con ruồi.


Học viện Tổ Vương nói trắng ra là do nhiều nhà Đế tộc liên hợp xây dựng, mà Lăng Hàn ở trong mắt Đế tộc chính là một cây gai, rất khó giải quyết, rất chói mắt, lại như cây đinh đâm vào tim! Cho nên, Lăng Hàn tiến vào học viện đều bị chèn ép và nhắm vào.


Nếu không phải sau lưng của hắn còn có một vị Cửu Sơn Thánh Nhân, có lẽ hắn đã sớm bị làm thịt, thi thể đã bị ném vào rãnh nước bẩn.


Hiện tại cần nhờ Lăng Hàn đối kháng Thủy Nhất?


Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy phiền lòng.


Nhưng trừ Lăng Hàn ra, còn có ai có thể đối kháng Thủy Nhất?


Chẳng lẽ nhìn gia hỏa này ngồi ở cửa học viện mãi hay sao? Bằng không mặt mũi học viện Tổ Vương sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ.


– Lăng Hàn, ngươi xuất chiến đi.


Có tên thế hệ bạch ngân nói với Lăng Hàn, nhưng cũng không phải là khẩu khí thỉnh cầu, mà là lời nói đầy mệnh lệnh.


Lăng Hàn làm như không nghe thấy.


– Lăng Hàn, việc quan hệ đến vinh nhục của học viện, ngươi không nên quá ích kỷ!


Lại có một tên thế hệ bạch ngân chất vấn Lăng Hàn.


Khốn kiếp, trước đó các ngươi tới cửa khiêu chiến ta, tại sao không thấy các ngươi nói thế?


Lăng Hàn không thèm để ý.


Hắn dầu muối không tiến như thế, mọi người cũng không có cách nào, nhưng không thể nhìn Thủy Nhất phách lối như vậy được, có đại lão học viện tìm đến Lăng Hàn, hi vọng hắn có thể xuất thủ.


– Ai, mấy ngày trước liên tục bị người ta khiêu chiến, thân thể của ta hiện tại rất yếu.


Lăng Hàn kể khổ với đại lão kia.


Con em ngươi!


Sắc mặt đại lão cổ quái, hắn không phải không biết những ngày qua Lăng Hàn không đánh một trận, làm sao có thể suy yếu chứ?


A, gia hỏa này muốn nhân cơ hội doạ dẫm.


– Tốt, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng Thủy Nhất, ta sẽ cho ngươi một phần tài nguyên tu luyện.


Hắn cắn răng nói ra, không có biện pháp, hiện tại cũng chỉ có thể bị Lăng Hàn lừa đảo.


Lăng Hàn lắc đầu:


– Thân thể yếu ớt, một phần không đủ bù.


Cái kia đại lão cắn cắn răng:


– Hai phần!


– Mười phần!


Lăng Hàn dùng công phu sư tử ngoạm, cơ hội này khó được.


– Không có khả năng!


Đại lão từ chối.


– Mười phần cũng chỉ tương đương với số lượng mười tháng, ta còn chưa mở lời muốn một năm đấy.


Lăng Hàn cười nói:


– Thế nào, thành giao thì ta sẽ lên, không thành giao thì xem như xong.


Tên đại lão nhìn chằm chằm Lăng Hàn, ánh mắt rất hung ác.


Lăng Hàn không sợ, hắn chỉ cười khanh khách.


Muốn bảo hắn xuất thủ nhưng không có chỗ tốt, làm sao có thể.


– Tốt!


Tên đại lão đáp ứng:


– Điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải thắng.


– Yên tâm, ta thua không được.


Lăng Hàn thản nhiên nói ra, hắn nhanh chân nhảy lên tảng đá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.