Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4743: Xưa nay chưa từng có, chân ngã đệ thập hình!




Lăng Hàn rời khỏi Hắc Ám sa trường, trong lòng không ngừng sinh ra cảm ngộ.
Hắn có rất nhiều cảm ngộ trong trận chiến này, hơn nữa, khi giết người trước mặt Hóa Linh cảnh, hắn thoải mái không gì sánh được, giống như hắn mở ra tâm cảnh, toàn thân sảng khoái.
Những ngày nay hắn thể nghiệm sinh mệnh, thưởng thức đại đạo, hắn dần dần có cảm ngộ về đệ thập hình, chỉ còn kém một bước chân mà thôi. 
Hiện tại, trải qua trận chiến này, hắn đã mò ra một bước cuối cùng.
Lăng Hàn đi vào góc tối, hắn lập tức đổi hình dáng tướng mạo, sau đó hắn tìm khách sạn ở lại.
Hắn muốn nếm thử xung kích đệ thập hình. 
Đệ thập hình có tồn tại hay không, không có ai biết được việc này.
Bởi vì đệ cửu hình chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đệ thập hình thì sao? Khẳng định giống như mộng ảo.
Lăng Hàn không nóng không vội, hắn duy trì trái tim bình tĩnh. 
Sau khi quay trở lại Tử Vong thành, hắn được đại chiến một trận rất sảng khoái, từ đó hắn sinh ra cảm ngộ rất mạnh.
Lăng Hàn đắm chìm trong cảm ngộ tâm linh, hắn hiện tại đã thay đổi hình dáng tướng mạo, cũng không sợ người nào phát hiện thân phận, cho nên hắn có thể yên tĩnh đột phá.
Thời gian không ngừng trôi qua, nửa tháng sau, khóe miệng Lăng Hàn xuất hiện nụ cười. 
Rốt cuộc hắn đã mò ra cánh cửa đột phá..
Đệ thập hình có tồn tại!
Đến! 
Trong thức hải, Hủy Diệt Chân Ngã tỏa ra thần quang chín màu, Lăng Hàn dẫn động sinh linh lực, hắn trực tiếp vận dụng át chủ bài trấn áp Chân Ngã lực bài xích.
Thiên địa đạo tắc vọt tới và hóa thành chất dinh dưỡng của Chân Ngã, cường hóa Chân Ngã, thôi động Chân Ngã biến thành đệ thập hình.
Tê, thật khó khăn. 
Lăng Hàn lập tức cảm giác rõ ràng, cho dù hắn vận dụng sinh linh lực nhưng Chân Ngã bài xích rất kinh người, hắn cất bước rất gian nan.
Còn tốt, hắn ổn định trận cước và có chút tiến bộ.
Hủy Diệt Chân Ngã vững bước trưởng thành, ánh sáng chín màu tối tăm nhưng chưa dập tắt hoàn toàn. 
Ròng rã một tháng trôi qua, Hủy Diệt Chân Ngã đã mất đi hào quang vốn có, lâm vào yên lặng, đạo tắc không ngừng bao phủ và tạo thành kén.
Lăng Hàn tràn ngập chờ mong, Hủy Diệt Chân Ngã tân sinh sẽ có hình thái gì?
Mười màu sao? 
Lại trôi qua hai tháng, khoảng cách kỳ hạn mười năm chỉ còn lại ba tháng.
Trong thức hải, Hủy Diệt Chân Ngã kết kén và chấn động, phía trên xuất hiện một kẽ nứt, sau đó kẽ nứt càng ngày càng nhiều và hóa thành mạng nhện.
Sắp xuất thế. 
Lăng Hàn mừng rỡ, hắn càng quan sát cẩn thận.
Ba, đạo tắc hóa thành kén vỡ vụn, Hủy Diệt Chân Ngã mới đã xuất hiện.
Ồ!
Lăng Hàn kinh ngạc, đây là đệ thập hình?
Chân Ngã không có một tia ánh sáng, bình thường không thể lại bình thường hơn được nữa, quả thật chẳng khác gì đệ nhất hình.
Nhưng mà đây chính là đệ thập hình. 
Đệ thập hình, chưa từng tồn tại trong truyền thuyết, nó sẽ bình thường như vẻ ngoài sao?
Không, đây không phải bình thường, mà là phản phác quy chân.
Hủy Diệt Chân Ngã câu thông thiên địa, năng lượng thiên địa ập tới với tốc độ khủng bố vô biên. 
Mạnh, quá mạnh!
Nếu như nói trước đó chiến lực Lăng Hàn chỉ hơi mạnh hơn Di Thanh Điệp, hiện tại hắn có thể miểu sát đối phương.
Chân Ngã đệ thập hình, đây mới thực sự là phá vỡ cực hạn! 
Lăng Hàn tính toán một chút, thời gian đã là không nhiều, không có thời gian cho hắn tu hành tới đệ thập hình đỉnh phong.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm Di Thanh Điệp tính toán sổ sách, sau đó sẽ rời khỏi Tử Vong thành, sau khi ra khỏi Ám Vân Địa Ngục, trở lại phiến đá viễn cổ trong lỗ đen, chờ đợi Cửu Sơn Thánh Nhân mở ra lỗ đen và dẫn hắn rời đi.
Lăng Hàn khôi phục dáng vẻ “Hoàng Thiên”, hắn lại đi tới Hắc Ám sa trường. 
Nhưng khi đó Lăng Hàn đã tự động bỏ chiến ba lần, hắn bị tước đoạt tư cách thi đấu, cần ba năm sau mới có thể tái chiến.
Lăng Hàn cũng là không quan trọng, hắn chỉ muốn nói cho Di Thanh Điệp biết, chính mình lại xuất hiện.
Bị tước đoạt tư cách là tốt nhất, Lăng Hàn trực tiếp gạch bỏ thân phận người dự thi, ta muốn rời đi. 
Trong phủ Di Thanh Điệp.
- Ác tặc kia xuất hiện?
Di Thanh Điệp lập tức đứng lên, nàng nhìn người bẩm báo và cười lạnh: 
- Nhanh, đi thông tri Tổ Ngõa An cho ta.
- Đúng.
Chỉ chốc lát, Tổ Ngõa An đã tới. 
- Phát hiện người kia?
Tổ Ngõa An hỏi.
- Không sai. 
Di Thanh Điệp gật đầu:
- Chúng ta nên hành động, ác tặc kia bị ngừng thi đấu, cũng định ra khỏi thành.
- Tốt, lập tức đuổi theo! 
Tổ Ngõa An gật đầu.
- Thực lực ác tặc kia không yếu, ngươi mang thêm người bảo hiểm không?
Di Thanh Điệp hỏi. 
- Sau trận chiến ấy, ta đã mời người phân tích qua, chiến lực Hoàng Thiên còn chưa tới Hóa Linh nhị biến, chỉ hơi mạnh hơn chúng ta một ít, cho nên, lần này ta mang theo hai tên cao thủ Hóa Linh nhị biến, mỗi người đều có chiến lực tứ trọng thiên.
Tổ Ngõa An nói.
Di Thanh Điệp gật đầu: 
- Cũng không khác kết quả ta phân tích, ta cũng mang theo hai tên cao thủ Hóa Linh chiến lực tứ trọng thiên, bốn đấu một đủ miểu sát ác tặc kia.
- Có thể xuất phát chưa?
Tổ Ngõa An thúc giục. 
- Đi.
Hai người xuất động, sau khi đi ra ngoài phủ, lại có bốn tên Hóa Linh cảnh gia nhập đội ngũ, đều là Hóa Linh nhị biến.
- Đúng rồi, ta hận ác tặc kia thấu xương là vì Hàn Đế, ngươi vì cái gì? 
Di Thanh Điệp hiếu kì, nàng không nhịn được hỏi.
Tổ Ngõa An sửng sốt một chút, hắn làm sao không biết xấu hổ nói thời điểm mình nhìn thấy Lăng Hàn thì cả người có cảm giác xấu, nhịn không được muốn quỳ bái Lăng Hàn, loại cảm giác này thật sự quá tệ.
Cho nên hắn nhất định phải xử lý Lăng Hàn. 
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?
Hắn nói.
- Tốt, ta không hỏi nhiều, hiện tại trọng điểm là trừ ác tặc kia! 
Di Thanh Điệp oán hận nói.
Sáu người truy kích ra bên ngoài thành.
Lăng Hàn cố ý câu cá, đương nhiên hắn không có khả năng đi thật nhanh, hắn đi dọc tới bờ sông lớn, hắn đang thưởng thức cảnh sắc của sông lớn và đợi Di Thanh Điệp giết tới, sau đó hắn sẽ rời đi. 
Bằng không hắn chờ bị Xích Nguyệt Tôn Giả oanh sát sao?
Không bao lâu, khóe miệng của hắn nở nụ cười.
- Rốt cuộc đã đến. 
- Ha ha, người còn nhiều hơn so với dự đoán.
Hưu hưu hưu, bóng người bay tán loạn, ba trước ba sau, phân từ ngăn cản đường đi của Lăng Hàn.
Di Thanh Điệp đi phía trước, nàng cười lạnh: 
- Ngươi thật sự cho rằng sau khi chọc ta thì có thể chạy trốn?
Lăng Hàn không có nhìn nàng, hắn ngạc nhiên nhìn Tổ Ngõa An đứng sau lưng mình, hắn nghi hoặc nói:
- Tiểu Lang Gia, ta nhớ chúng ta không thù không oán, ngươi tới đưa tiễn hay truy sát ta? 
Tổ Ngõa An lắc đầu:
- Người sắp chết, cần biết rõ nhiều như vậy làm gì?
Lăng Hàn cười ha ha: 
- Ngươi nói chuyện với chủ nhân như vậy, có thích hợp không?
- Lớn mật!
Sau lưng Tổ Ngõa An, hai tên Hóa Linh Chân Quân đồng thời quát lớn. 
Lăng Hàn căn bản không có để ý tới, hắn quát Tổ Ngõa An một tiếng:
- Còn không quỳ xuống!
Oanh, uy thế bộc phát. 
Tổ Ngõa An run rẩy, hắn không tự chủ liền quỳ xuống.
Khốn kiếp, đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng Tổ Ngõa An cũng không hiểu, năm người Di Thanh Điệp cảm thấy quỷ dị không gì sánh được, ngươi xác định mình đuổi theo giết người? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.