Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4718: Lão giả quỷ dị




Lúc này, Lăng Hàn mới phát hiện, tốc độ hắc ám xâm nhập mặc dù nhanh đến kinh người, tốc độ của lão giả áo xám thì chậm rãi, nhưng sau khi hắn tiến vào trong thạch ốc, hắc ám vẫn không có tới gần.
Oanh, đúng lúc này, bóng tối vô tận ập tới.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn hơi nghiêng người đi tới thạch ốc. 
Lòng hiếu kỳ của hắn thật sự quá lớn, muốn biết tình huống cuối cùng như thế nào.
Nhưng sau khi hắn tiến vào thạch ốc, hắn lại kinh ngạc phát hiện không thấy hình bóng của lão giả ở nơi nào.
Chỉ có thạch ốc đơn giản, hơn nữa nó còn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy giống như những việc lúc trước chỉ là ảo giác của Lăng Hàn. 
Người đâu?
Hư không tiêu thất, trong thạch ốc trống rỗng.
Lăng Hàn thả thần thức cảm ứng, nhưng thần thức của hắn dò xét thế nào cũng bị ngăn cách hoàn toàn. 
Dưới mặt đất?
Vô dụng, thần thức đang chạm vào một cái màn, căn bản không thể tiến vượt qua.
Bùn máu sao? 
Lăng Hàn cau mày, lão giả áo xám đến từ đâu, hắn là người nào, tại sao lại chữa trị thạch ốc này?
Chờ hắc ám qua đi, Lăng Hàn đã làm hỏng thạch ốc, mà lần này, hắn đánh mỗi tảng đá vỡ nát.
Sau đó, hắn chờ. 
Một lúc trôi qua, hắc ám đúng hạn lại tới.
Lão giả áo xám lại xuất hiện, lần này, Lăng Hàn nhìn rất cẩn thận, hắn vẫn không thể nắm được tung tích của lão giả áo xám, giống như hắn vẫn ở nơi đây, giống như hắn vừa mới phát hiện mà thôi.
Ha ha, hiện tại tảng đá đã tan thành phấn, ngươi làm sao bây giờ. 
Nhưng mà lão giả áo xám chỉ vươn tay ấn một cái, bột đá đầy đất rung động và ngưng tụ với nhau, sau đó từng khối đá lớn xuất hiện.
Sau đó giống như ngày hôm qua, lão giả lại dựng thạch ốc như cũ.
Lần này, Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng, hắc ám lao tới chậm đi cả vạn lần, bao quát động tác của hắn cũng dừng lại, chỉ có động tác chậm rãi của lão giả là không chịu ảnh hưởng. 
Đó là quy tắc?
Lăng Hàn nghĩ đến, chỉ cần hoàn toàn nắm giữ thổ quy tắc là có thể chuyển đổi bột đá thành tảng đá dễ dàng, việc này không có gì khó khăn.
Nhưng việc này cần tu vi thấp nhất là Thánh Nhân. 
Lão giả áo xám là Thánh Nhân?
Nói đùa gì thế, nơi này bài xích Thánh Nhân, nếu không, Cửu Sơn lão gia cũng có ý định bội tiếp hắn tới nơi này, sẽ bảo hộ hắn trọng điểm.
Hơn nữa, Thánh Nhân không có chuyện làm, cả ngày ở chỗ này dựng thạch ốc? 
Lăng Hàn rất hiếu kì, hắn nhìn thấy thạch ốc được dựng lên, hắn vội vàng phát động thân pháp lao vào trong thạch ốc.
Thế nhưng mà tốc độ lão giả rất chậm, hắn lại càng chậm hơn, hắn đã vận dụng Chỉ Xích Thiên Nhai nhưng tốc độ của hắn chẳng khác gì rùa bò, hắn dùng tốc độ cực chậm lao vào trong thạch ốc.
Lúc này, lão giả áo xám đã dựng xong thạch ốc, hắn quay đầu cười với Lăng Hàn một tiếng, nụ cười kia quỷ dị không gì sánh được, từ đó thân thể Lăng Hàn lại run rẩy. 
Xèo, tốc độ của hắn đột nhiên tăng tốc, không, phải nói hiệu quả làm thời gian chậm lại biến mất, hắn khôi phục tốc độ bình thường.
Lăng Hàn tiến vào thạch ốc, hắn không có nhìn thấy lão giả áo xám.
Hắn lắc đầu, lão giả áo xám tu vi hơn xa hắn, từ việc có thể làm thời gian chậm lại là có thể nhìn ra chênh lệch to lớn bằng trời. 
Nước nơi này rất sâu.
Lăng Hàn chờ trong nhà đá thật lâu, hiện tại hắn cũng không phá hư thạch ốc, bởi vì làm như thế không có ý nghĩa.
Hắn lại tiếp tục lên đường, hắn sắp rời khỏi nơi này. 
Phía trước vẫn có từng tòa thạch ốc, hắn bỏ ra thời gian bảy ngày, Lăng Hàn đã đi tới cuối khu vực núi rừng.
Xuất hiện trước mặt hắn là một con sông lớn, con sông chỉ rộng trăm trượng nhưng lại dài không nhìn thấy điểm cuối.
Lăng Hàn đi bên cạnh dòng sông, chỉ thấy trên dòng sông có khí thể phun trào và hóa thành từng thân ảnh, trẻ có già có, có nam có nữ, giống như thế gian muôn màu đều có thể nhìn thấy tại nơi này. 
Hắn đi theo dòng sông tới thượng du.
Đi một hồi, bỗng nhiên hắn nhìn thấy dòng sông phía trước có một chiếc thuyền nhỏ.
A?
Hắn ngưng mắt, chiếc thuyền này thực sự rất nhỏ, phải nói là một chiếc thuyền lá nhỏ thì thích hợp hơn, trên thuyền chỉ có một người ngồi, xem thân thể là một nam tử, trên đầu của hắn đội nón trúc, trong tay cầm một cây sào dài.
Lăng Hàn có cảm giác hoang đường, trong dòng sông quỷ dị này xuất hiện người chèo thuyền?
Thuyền nhỏ xuôi dòng tiến lên, tốc độ của chiếc thuyền rất nhanh, trong nháy mắt đã đi tới gần Lăng Hàn, thuyền phu lại ngước nhìn Lăng Hàn. 
Lăng Hàn cảm giác tâm thần rung động, đôi mắt của thuyền phu màu trắng đục, mà làn da của hắn là màu xanh trắng, hắn chẳng khác gì thi thể đã chết nhiều năm.
Xoát, thuyền nhỏ nhanh chóng vượt qua.
Đây là Ám Vân Địa Ngục, tình huống nơi này thế nào? 
Lăng Hàn sinh ra hiếu kỳ nhưng hắn biết rõ, tu vi mình bây giờ quá yếu, hắn không có tư cách dò xét mọi việc.
- Mạnh lên! Mạnh lên!
Hắn áp chế lòng hiếu kỳ và tiến lên phía trước. 
Bởi vì có thật nhiều người đã tiến vào Ám Vân Địa Ngục, cũng đi Tử Vong thành lịch luyện, những người này mặc dù phần lớn chết trên đường dò tìm nhưng cũng có số ít người sống rời đi, cho nên cũng có được tư liệu liên quan tới Ám Vân Địa Ngục.
Cho nên Lăng Hàn biết rõ chỉ cần đi theo con sông này là có thể đi tới Tử Vong thành.
Bước đi, mặc dù đường xá xa xôi nhưng cũng không có gặp địch nhân gì, chín ngày sau đó, Lăng Hàn đã đi tới cuối dòng sông. 
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một tòa thành nguy nga to lớn không gì sánh được, mà dòng sông chảy qua một góc tường thành.
Tử Vong thành.
Đây đúng là tòa thành to lớn, với thị lực của Lăng Hàn cũng không cách nào nhìn thấy phần cuối, tòa thành bao phủ trong tường thành bằng kim loại. 
Cho dù là như thế, Lăng Hàn không tùy tiện đi vào, hắn đi vòng quanh thật lâu, rốt cục hắn mới tìm được cửa thành.
Hắn cất bước đi qua, chỉ thấy người canh giữ cửa cũng có tu vi Trúc Cơ.
Thủ vệ Trúc Cơ, đội hình như thế có thể nói là tương đối hào hoa. 
Nhưng mà bắt đầu từ Sinh Đan cảnh, kẻ bên ngoài mới có thể sống sót tới nơi này, nếu không, lực hút của lỗ đen trước đó đã có thể xét nát ngươi ra.
Cho nên, những người này hoặc được cường giả mang vào, hoặc là thổ dân nơi đây.
Vô số năm trôi qua, Tử Vong thành từ không tới có, cũng được người ta tạo ra, mà nhiều đời người tiến vào cũng an cư tại đây, sinh hạ hậu đại, sinh sôi không ngừng. 
- A, tiểu tử ngươi là người mới tới?
Nhìn thấy Lăng Hàn đến gần, tên thủ vệ nhìn hắn và hỏi thăm.
Lăng Hàn cười một tiếng: 
- Trên mặt ta không có khắc chữ, tại sao các ngươi biết ta mới tới?
- Tiểu tử ngươi một mặt trắng nõn nà, liếc mắt là biết người bên ngoài!
Có thủ vệ cười nói: 
- Qua một tháng nữa, tiểu tử ngươi không chết, nếu ngươi còn giữ được dáng vẻ hiện tại, lão tử đi đầu bằng đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.