Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4712: Kèn lệnh cứu giá




Lăng Hàn nói lời này làm lão giả tóc bạc ngây người
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, Lăng Hàn đoán không sai, chuyện đúng là như thế.
Hắn không thể sống mấy năm nữa, nhưng dù cho hắn chỉ có thể sống thêm mấy người cũng không có người nào nguyện ý chết sớm một chút, nhưng các Đế tộc nói cho hắn biết, chỉ cần chuyện này hoàn thành, Chư gia sẽ trở thành thế lực cấp Tôn Giả. 
Nhưng nếu hắn không đáp ứng, ngày mai Chư gia sẽ đi về hướng diệt vong.
Đối với mấy nhà kia, lão giả tóc bạc không dám không tin.
Cho nên, càng nghĩ, hắn đã quyết định không đếm xỉa đến, dùng cái mạng không còn bao lâu của hắn đổi lấy tương lai tươi sáng cho Chư gia. 
Chư Minh lựa ra đệ tử hoàn khố trong gia tộc tới đây, ngược lại kẻ chỉ biết sống phóng túng như vậy, cho hắn làm quỷ chết oan cũng được, cũng xem như cống hiến vì gia tộc.
Tuyệt đối không ngờ rằng, lúc này mới vừa đối mặt, chân tướng đã bị Lăng Hàn nói ra rõ ràng như thế.
Ngươi là yêu quái sao? 
Lão giả tóc bạc nhanh chóng nghĩ ra chủ ý, hắn nhất định phải giết Lăng Hàn, nếu không, Đế tộc sẽ không bỏ qua cho hắn, thậm chí sẽ liên lụy gia tộc, mà giết Lăng Hàn thì chỉ có một mình hắn chết, còn đổi được tương lai tươi sáng cho gia tộc.
Mặc kệ nhiều như vậy!
- Nói hươu nói vượn! 
Hắn quát lớn một tiếng:
- Giết cháu yêu của ta, lão phu muốn ngươi đền mạng!
Hắn trực tiếp xuất thủ, không muốn lại sinh chi tiết. 
- Chạy!
Lăng Hàn vội vàng nắm lấy Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai phi nước đại.
Nhưng Giáo Chủ xuất thủ, hắn chạy được sao? 
Oanh, hắn duỗi tay đánh ra, bàn tay che khuất bầu trời.
Lão giả tóc bạc hoàn toàn không quan tâm tới gây họa cho người vô tội, trực tiếp dùng bàn tay bao phủ phạm vi to lớn, hắn chỉ ỷ vào tu vi cao, dùng biện pháp đơn giản nhất, bá đạo nhất oanh sát Lăng Hàn.
Trong thời gian ngắn, người trên đường phố biến sắc, khốn kiếp, mắc mớ gì đến bọn họ? 
Quá không may!
Lăng Hàn lấy kèn lệnh ra, hắm im lặng thổi kèn.
Hắn không biết đồ chơi này có ảnh hưởng tới cường giả cấp Giáo Chủ hay không, trước đó hắn không thể kiểm tra, nhưng bây giờ chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống. 
Ai, nếu sau khi sử dụng hết Thiên Đạo Hỏa, hắn trực tiếp thiếu đi một át chủ bài bảo vệ tính mạng.
Một đạo gợn sóng đẩy ra, vào lúc khẩn yếu, đương nhiên Lăng Hàn cũng không có thời gian đi điều chỉnh phạm vi ảnh hưởng của gợn sóng, bởi vậy đám người trên đường phố đều phát ra tiếng sói tru.
- Ngao! 
Không người nào có thể ngoại lệ, bao quát cả lão giả tóc bạc.
Kể từ đó, thế công của hắn không tiêu tan biến khó hiểu, bàn tay khổng lồ biến mất trong không khí, một lần nữa hóa thành năng lượng cùng đạo tắc thuần túy nhất.
Toàn trường ngây người. 
Khốn kiếp, đây là tình huống như thế nào, tại sao ta ngửa đầu lên trời tru lớn, còn làm ra động tác như sói? Hơn nữa hiện tại là thời khắc nguy hiểm? Chẳng lẽ, thân thể của ta có huyết mạch Lang tộc, hiện tại đột nhiên thức tỉnh?
Nhưng tại sao đám người chung quanh cũng tru lên? Chẳng lẽ mỗi người đều là hậu đại Lang tộc?
Còn nữa, lão Giáo Chủ tóc bạc kia tru lên làm gì? Hắn không có gặp thời khắc sinh tử, nếu nói hắn đột nhiên thức tỉnh huyết mạch, hắn lừa gạt quỷ hay sao? 
Lão giả tóc bạc cũng mở to mắt, vì cái gì hắn đột nhiên tru lên như sói?
Hơn nữa không chỉ có hắn, những người khác cũng trut lên, giống như mỗi người đều trúng tà.
Sau khi sững sờ, hắn vội vàng xuất thủ lần nữa, hắn nhất định phải giết Lăng Hàn, bằng không Chư gia và hắn đều xong đời. 
Oanh, bàn tay lại xuất hiện, bí lực cùng đạo tắc đan xen và tỏa ra sát ý vô biên, bàn tay này đánh thẳng về phía Lăng Hàn.
Lại tới!
Tất cả mọi người nhe răng, vừa mới tránh được một kiếp, hiện tại lại tới? 
Lăng Hàn như đã tính trước, đã sớm chuẩn bị xong, lại thổi kèn lệnh.
Ngao ngao ngao…
Tiếng sói tru vang lên liên tiếp. 
Tất cả mọi người im lặng, ta sắp bị giết, tại sao lại tru lên?
Công kích của lão giả tóc bạc biến mất lần nữa, hắn sinh lòng sợ hãi.
Đây là đại năng nào ra tay? 
Thật là đáng sợ, đối phương không cần hiện thân cũng có thể làm hắn không khống chế được thân thể và học sói tru, đối phương mạnh tới mức đáng sợ.
Hắn tự nhiên biết rõ Lăng Hàn là ai, sau lưng đối phương chính là Thánh Nhân, địa vị to đến kinh người, nếu không phải như thế, mấy Đế tộc cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, nhất định phải mượn tay hắn xuất thủ tiêu diệt Lăng Hàn?
Chẳng lẽ định biến hắn làm dê thế tội? 
Cho nên, hắn lập tức nghĩ ra, nếu Lăng Hàn có lai lịch lớn như thế, bên người hắn không có người hộ đạo sao?
Hiện tại xem ra, người hộ đạo của đối phương chí ít cũng là Tôn Giả, cho nên mới có thể trong tình huống không hiện thân vẫn dễ dàng ảnh hưởng tới hắn.
Tâm hắn như tro nguội, hắn vội vàng dừng bước lại, nói: 
- Tiền bối, lão hủ tội đáng chết vạn lần, còn xin thả cho Chư gia một con ngựa, lão hủ nguyện một thân gánh chịu!
Hắn lập tức cầu xin người hộ đạo không tồn tại kia tha thứ, Lăng Hàn đã chạy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của hắn, Lăng Hàn câu thông địa mạch, xèo, Tinh Bộ phát động và hắn biến mất tại chỗ.
Sau khi tìm được đám người Đại Hắc Cẩu, Lăng Hàn lập tức bày ra truyền tống trận và rời khỏi tinh thể này. 
- Cái gì, ngươi bị phục kích?
Đám người Đại Hắc Cẩu cũng từ lời của Lăng Hàn biết được khúc chiết trong đó, cả đám nhảy dựng lên.
Còn phải nói gì nữa sao, nhất định là đám Đế tộc giở trò quỷ. 
Chỉ có bọn họ mới có năng lực lớn như thế, làm cho thế lực cấp Giáo Chủ nghe lệnh làm việc, thậm chí còn muốn lão Giáo Chủ làm kẻ thế mạng.
- Thường gia cũng có phần, nếu không, bọn họ không có khả năng biết tiểu Hàn tử ở đâu.
Chân tướng sự việc được chấp vá ra, việc này cũng không phức tạp, chỉ khi nào thành công, chỉ cần lão Giáo Chủ Chư gia cắn chết chuyện này, thậm chí hắn tự sát, chẳng lẽ Cửu Dương Thánh Địa có thể trách lên đầu Đế tộc hay sao? 
Lại nói, đám người Lăng Hàn biết rõ ràng, trong Cửu Dương Thánh Địa cũng không có Đế binh, chỉ có một Thánh Nhân nhất tinh, dọa người thì được, nếu đưa lên mặt bàn thì chỉ là con hổ giấy, hoàn toàn không thể làm gì.
- Mẹ nó, những Đế tộc vương bát đản kia còn không chịu dừng tay!
Đại Hắc Cẩu mắng. 
- Đương n hiên, bọn chúng sợ hãi thiên phú của tiểu Hàn tử, nói không chừng có thể uy hiếp tới thế hệ hoàng kim của bọn chúng, Lăng Hàn sẽ thay thế và thành tựu Đế vị.
Tiểu Thanh Long nói ra.
Đây cũng là một bộ phận tiếng lòng của Đế tộc, cho rằng Lăng Hàn là uy hiếp, đương nhiên, càng nhiều người vẫn tin tưởng thế hệ hoàng kim, cho rằng thua kém thời gian vài trăm năm, Lăng Hàn đã thua kém quá nhiều, chờ hắn thành Thánh thì cuộc chiến Đế vị đã kết thúc. 
Cho nên, hiện tại không vội mà thanh toán, chờ tân Đế xuất thế, Cửu Dương Thánh Địa sẽ bị dẹp yên.
Sau khi Lăng Hàn trở lại Cửu Dương Thánh Địa, hắn nói chuyện xảy ra cho Cửu Sơn Thánh Nhân biết, vị  Thánh Nhân này lập tức xuất thủ hủy đi năm dược tinh trọng yếu của đám người Tử Vi, Kim Đỉnh Đế tộc, hơn nữa là đánh trả cường thế.
Năm Đế tộc rất khó chịu, cũng kháng nghị Cửu Dương Thánh Địa, nhưng Cửu Sơn Thánh Nhân lại bá khí không gì sánh được, chỉ ném ra một câu: 
- Chính các ngươi tạo nghiệt, trong nội tâm các ngươi không biết là gì hay sao?
Các Đế tộc lập tức im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.