Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4670: Da thần thú




Lăng Hàn cùng Đinh Thụ rời đi, nhưng bọn họ vẫn lưu lại rung động, việc vừa rồi len men và truyền bá nhanh kinh người.
Thì ra trên đời còn nhiều yêu nghiệt như thế.
Lăng Hàn quá nổi danh, cho dù hắn chạy đi góc xó xỉnh nào đó nhưng tu vi của hắn đã đạt tới cấp bậc thế hệ hoàng kim.
Đế tộc cũng chấn kinh, đáng tiếc, hai người này đều là người Phật tộc, căn bản không có khả năng mời chào, từ đó làm bọn họ than thở.
Mặc dù Phật tộc bốn Thiên Vực không mạnh, dù sao cũng là chi nhánh của Phật tộc, thích hợp chèn ép thì được, nhưng ngang nhiên diệt trừ truyền nhân đỉnh cấp nhà bọn họ, chỉ sợ Phật thổ ở ngoài Tam Thập Tam Thiên cũng sẽ tức giận.
Nước trong Phật tộc quá sâu, cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào thăm dò ra thực lực chân chính của Phật tộc, ví dụ có bao nhiêu Thánh Nhân?
- Ghê tởm, chẳng lẽ nhìn bọn chúng chiếm hết danh tiếng hay sao?
Có Đế tử không cam lòng.
- Đánh nhau cùng cấp, có lẽ không có người nào áp chế bọn họ.
- Có lẽ Kim Tàm, Trì Mộng Hàm có sức đánh một trận, nhưng cũng khó có phần thắng.
- Chỉ có thể bị áp chế cảnh giới.
Các Đế tử Đế nữ trao đổi thời gian ngắn ngủi, sắc mặt bọn họ ảm đạm, bọn họ có danh xưng vô địch cùng giai, bây giờ lại chỉ có thể ngưỡng vọng hai người đồng lứa, trong nội tâm bọn họ cực kỳ khó chịu.
May mắn, chí ít Lăng Hàn và Đinh Thụ xem như Đế tử, không có làm Đế tử cảm thấy hổ thẹn.
Trọng điểm lần này là đấu giá hội, sau khi bọn họ giải tán, lại bắt đầu quan tâm tới viẹc bán đấu giá.
Vật phẩm đấu giá không thích hợp cho võ giả Hóa Linh cảnh trở xuống, nhưng ngẫu nhiên sẽ có bảo vật cấp bậc Tôn Giả xuất hiện, bị rất nhiều Tôn Giả cướp đoạt, cũng hét lên cái giá trên trời.
Nhưng bảo vật cấp bậc như vậy không thể dùng Đạo thạch thanh toán, căn bản đều là lấy vật đổi vật, xem người bán đấu giá cần cái gì, hoặc là đại dược, hoặc là công pháp bí thuật, hoặc là tiên kim đỉnh cấp.
Đấu giá hội sẽ kéo dài mười ngày, mỗi ngày sẽ có bảo vật áp trục xuất hiện có chút thậm chí còn làm Lăng Hàn đỏ mắt, đáng tiếc, hắn không có khả năng tranh đến qua Tôn Giả.
Hắn lấy ra đan dược tiến hành đấu giá, với thực lực đan đạo của hắn, tự nhiên luyện ra rất nhiều đan dược vô cùng trân quý, từ đó dẫn phát tranh đoạt.
Nhất là mấy đan dược cấp Tôn Giả càng bị mua với giá trên trời, từ đó làm Lăng Hàn kiếm được đầy bồn đầy bát.
Không sai, loại đấu giá hội này không có nhiều.
Bởi vì Đế tộc đều không liên kết tinh võng, Lăng Hàn cũng tránh được sơ hở mình không có tài khoản.
Lúc này đã qua chín ngày, đấu giá tiến vào ngày cuối cùng.
Mặc dù mấy ngày trước đều có bảo vật áp trục xuất hiện, nhưng tất cả mọi người biết rõ, bán đấu giá đồ vật hôm nay khẳng định sẽ quý hơn nhiều, sẽ là áp trục trong áp trục.
Lăng Hàn cũng có rất nhiều tiền trong tay, hắn chờ lấy ra hào phóng một lần.
Quả nhiên, vừa xuất hiện là bảo dược cấp Tôn Giả, có thể giúp Tôn Giả kéo dài tuổi thọ ba ngàn năm.
Tôn Giả trên lý luận có thể sống mười vạn năm, ba ngàn năm chỉ tương đương với ba năm của phàm nhân, cho nên nó vô cùng trân quý.
Trên thực tế, bảo vật này cũng có thể áp dụng với võ giả Chân Ngã cảnh, Sinh Đan cảnh, có thể tăng sức sống của võ giả, võ đạo cũng sẽ có tinh tiến.
Có Tôn Giả tham dự, đặc biệt là những Tôn Giả đã sắp tiếp cận thọ nguyên khô cạn, có ai dám tranh với bọn họ?
Tranh bảo vật này là tranh mạng của bọn họ!
Bởi vậy, những người đồng lứa nhưng trẻ tuổi sẽ bỏ qua, mặc cho mấy Tôn Giả tuổi già tranh đỏ mặt tía tai.
- Tề Bất Mẫn, ngươi chỉ hơn tám vạn tuổi, cách cái chết còn rất xa, vì sao phải tranh với lão phu.
- Phi, lão phu lúc còn trẻ chịu ám thương, mấy năm gần đây thiên nhân giao cảm, ta phát hiện đại nạn sắp tới, ngươi bảo dưỡng rất tốt, hiện chỉ mới chín vạn tuổi, chí ít còn có thể sống mấy ngàn năm, tranh với lão phu cái rắm!
- Tất cả các ngươi câm miệng, nhìn xem các ngươi, từng kẻ khí huyết sôi trào, lão phu đã khí huyết suy bại, thọ nguyên không đủ trăm năm.
- Hừ, ai không phải thọ nguyên không nhiều, không có gì để nói nhiều, người ra giá cao thắng.
Lúc này, những Tôn Giả kia cũng không biết xấu hổ, trước mặt tính mạng sắp trôi qua, giao tình gì cũng là giả dối, từng người tăng giá hung ác, ngược lại đều là người sắp chết, cần bảo vật làm cái gì?
Cuối cùng, đại dược bị Hải Linh Tôn Giả lấy được, hắn chẳng những lấy ra một kiện bảo khí cấp Tôn Giả, còn tăng thêm thật nhiều Đạo thạch, cũng hứa hẹn xuất thủ thay người bán ba lần.
Thời điểm đại dược tới tay, Hải Linh Tôn Giả không nói hai lời trực tiếp nuốt vào bụng, chỉ thấy sinh mệnh tinh khí của hắn tăng lên rất lớn, các Tôn Giả khác đều hâm mộ.
Nhưng đại dược bị ăn sạch, bọn họ chỉ có thể chờ đợi bảo dược kéo dài tính mạng kế tiếp xuất hiện.
Đáng tiếc là, loại bảo dược này quá hiếm có, nếu không phải dược hiệu không đủ, nhiều lắm chỉ có thể kéo dài hai ba năm tuổi thọ cho Thánh Nhân, bằng không sẽ có Thánh Nhân tham gia vào, tất cả Tôn Giả đều phải đứng sang bên cạnh.
Cướp mạng với Thánh Nhân, đại dược chính là bùa đòi mạng.
Bản thân Lăng Hàn không có hứng thú với đại dược này, nhưng hắn cũng rất muốn ra tay, bởi vì Cửu Sơn Tôn Giả còn lại thọ nguyên không nhiều.
- Ta phải tìm cơ hội quay về Cửu Dương Thánh Địa, truyền thụ Đế kinh cho lão gia tử và Loạn Tinh các nàng. Hắn không ngừng thì thào, nếu có Đế kinh trợ giúp, lão gia tử có thể tiến thêm một bước, phá Tôn thành Thánh sao?
Nếu như Cửu Sơn thành Thánh, thọ nguyên gia tăng chín mươi vạn năm, tương đương với nhiều thọ nguyên của chín Tôn Giả, hơn nữa, cũng có thể trở thành hậu thuẫn kiên cố của Lăng Hàn.
Thánh Nhân, đây là tồn tại tới cả Đế tộc cũng phải kiêng kị.
Đúng vậy, Đế binh có thể oanh sát Thánh Nhân, có Thánh Nhân nào đần độn đứng tại chỗ ngạnh kháng Đế binh? Nếu mộtThánh Nhân không đếm xỉa mặt mũi của mình, cho dù là Đế tộc cũng phải đau đầu, chỉ có thể ở trong mai rùa Đế tộc.
Chiến Thần cung là chứng cứ rõ ràng, Sát Thánh của bọn họ hoàn toàn không biết xấu hổ, trốn ở trong tối phục kích, mặc kệ là Thánh Nhân hay là Tôn Giả, thậm chí Trúc Cơ cảnh, cứ giết là được, cho nên, cho dù là Đế tộc cũng không muốn chọc địch nhân như thế.
Đạo lý giống nhau, cường giả không không còn nỗi lo về sau hoặc mặt mũi, Đế tộc cũng không chịu đựng nổi.
- Tiếp theo, đây là một tấm da thú.
Sau khi bán đấu giá vài món, đấu giá sư phất phất tay, lúc này có thị nữ mang khay gấm tới, phía trên có một tấm da thú tối đen như mực, không nhìn thấy rõ ràng, cũng không hoàn chỉnh.
Trong nháy mắt, trái tim Lăng Hàn đập mạnh.
Hủy Diệt linh đồ!
Nhất định là nó, cảm giác quen thuộc và không trọn vẹn.
Đấu giá sư cũng là một Tôn Giả, nếu không, hắn căn bản không trấn áp được tràng diện, hắn mỉm cười:
- Trải qua tộc ta giám định, đây là tấm da thú truyền từ thời viễn cổ, thậm chí có thể ngược dòng tìm hiểu tới thời điểm thiên địa sơ khai, thuộc về Thần thú cổ xưa nhất.
Câu này làm mọi người hứng thú.
- Nhưng lịch sử phù văn trên da thú này cũng cổ xưa như thế, trải qua tộc ta cẩn thận giám định, đại khái nó có lịch sử một ngàn vạn năm, sẽ có chút sai sót, nhưng nhiều chỉ sai sót một hai trăm vạn năm.
Đấu giá sư tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.