Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4643: Lão nhị




- Ranh con, gia đến chiếu cố ngươi.
Đại Hắc Cẩu đi tới.
Sắc mặt Thích Vĩnh Vân trầm xuống, mọi người có thể giao phong ngôn ngữ nhưng ngươi mắng chửi người là có ý gì? Nếu để loại người này lên làm Phật tử, như vậy mặt mũi Phật tộc sẽ mất hết.
- Hừ, ngươi là rễ hành gì?
Hắn không có lập tức nổi giận.
Hắn đến từ Phật thổ, hắn cảm giác mình quá tốt, cho rằng trừ phi là Đế tử, nếu không chẳng ai địch nổi hắn, hắn cho rằng mình có thể cao cao tại thượng. Hắn cho rằng đánh bại bốn người Lăng Hàn chỉ là rất nhỏ, căn bản không có gì đáng tự hào.
Sở dĩ không có một hơi đánh bại bọn họ, hắn cần cho rằng nên giả vờ một ít, dù sao, hắn không thể trang bức trong Phật thổ, hiện tại là cơ hội hiếm có, hắn không thể bỏ qua.
Đại Hắc Cẩu vui cười, nó chỉ về phái sau và nói:
- Gia chính là lão đại của trà sữa tam huynh đệ, ngươi gọi gia là lão đại đi.
Lão đại cái đầu của ngươi!
Sắc mặt Thích Vĩnh Vân lại khó coi hơn vài phần, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta?
- Ngươi thật to gan lớn mật, dám trêu chọc cả ta!
Hắn điềm nhiên nói.
- Trêu chọc ngươi tính là cái gì, ngươi chẳng đáng là gì cả.
Đại Hắc Cẩu kêu lên.
Thích Vĩnh Vân đã không nhịn được, hắn hét lớn một tiếng và tấn công Hắc Cẩu, oanh, lực lượng của hắn bạo tăng, phật quang hiện ra sau đầu, kim quang lóng lánh và tràn ngập cảm giác thánh khiết.
Gương mặt hắn đầy dữ tợn, hắn đằng đằng sát khí.
Như vậy sẽ phá hư hình tượng của hắn hay sao?
Sai, Phật tộc giải thích việc này chính là: hóa thân Kim Cương trừng mắt, hàng yêu trừ ma.
Thích Vĩnh Vân đánh ra một chưởng, cự chưởng màu vàng mang theo phù văn đáng sợ.
Đại Hắc Cẩu không sợ, nó ngăn cản trực tiếp.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người dùng toàn bộ chiến lực đánh nhau.
Chân Ngã cảnh có thể điều khiển thiên địa đạo tắc, lực lượng chiến đấu như vậy cũng vận dụng tới đạo tắc, từng trật tự thần liên xuất hiện và bị hai người hóa làm vũ khí công phạt lẫn nhau.
Thích Trường Thiên mở to mắt, hắn không dám tin vào mắt mình.
Hắn cho rằng Đại Hắc Cẩu có thiên phú võ đạo tốt nhưng nhân phẩm hèn mọn bỉ ổi, thật sự không phải người thích hợp làm Phật tử, nếu không phải chọn lựa Phật tử không có quy định về hình tượng, hắn nhất định sẽ đào thải Đại Hắc Cẩu ngay từ đầu.
Nhưng bây giờ Đại Hắc Cẩu lại làm hắn ngạc nhiên, nó có thể đánh ngang tay với Thích Vĩnh Vân, từ đó cho thấy thực lực cường đại.
Phải biết rằng, Thích Vĩnh Vân chính là Chân Ngã cảnh trung kỳ, mà Đại Hắc Cẩu thì sao? Chân Ngã cảnh sơ kỳ!
Thua một tiểu cảnh giới còn có thể đánh thành như vậy, thiên phú võ đạo của Đại Hắc Cẩu cường đại có thể nhìn thấy rõ ràng!
Nhưng Đại Hắc Cẩu cũng kém một tiểu cảnh giới, nó dần dần bị Thích Vĩnh Vân áp chế, hơn nữa hoàn cảnh xấu càng lúc càng lớn, nó không thể không thả người lui về phía sau.
- Thắng bại chưa phân, vì sao phải trốn?
Thích Vĩnh Vân lạnh lùng nói ra, trong ánh mắt tỏa ra hung quang, hắn đã động sát ý, muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Đại Hắc Cẩu, trung niên hèn mọn bỉ ổi này quá giảo hoạt, hoàn toàn không liều mạng với hắn.
- Phân con em ngươi!
Đại Hắc Cẩu quát lớn.
- Ngươi là Chân Ngã cảnh trung kỳ, gia vẫn chỉ là sơ kỳ, đánh cái gì? Nếu không, ngươi tự trảm tu vi, gia không ngại đánh ngươi phun phân ra khỏi miệng!
Móa!
Khóe miệng Thích Vĩnh Vân co giật, tại sao trên gia hỏa hèn mọn này không có một chút mấu chốt nào thế, nói cái gì cũng dám nói sao?
- Đến, lão nhị, ngươi lên!
Đại Hắc Cẩu đẩy Lăng Hàn.
Lão nhị, lão nhị, lão nhị... Lăng Hàn mặt tối sầm, lão Hắc đáng chết, tại sao lại lấy cái tên mất mặt như thế, hơn nữa hắn còn là lão nhị!
- Trà sữa tam huynh đệ?
Thích Vĩnh Vân thì thào, hắn nhớ rõ Đại Hắc Cẩu nói mình là lão đại trà sữa tam huynh đệ, như vậy lão nhị cũng là thành viên trong đó.
- Ngươi là lão nhị?
Hắn nhìn về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn lập tức nổi giận, hắn lao tới và vung quyền.
- Khốn kiếp, ngươi mới là lão nhị!
Bành!
Một quyền này quá nhanh, Thích Vĩnh Vân hoàn toàn không ngăn được, hắn bị đánh liên tiếp và lui về phía sau.
Hắn vừa đau vừa sợ, một quyền này quá nhanh.
Nhưng vào lúc này, Lăng Hàn nhảy lên cao và xuất quyền.
Bành, hắn vội vàng dùng hai tay ngăn cản trước người.
Khủng bố lực lượng ập tới, hắn bị đánh lui về phía sau lần nữa.
Thích Vĩnh Vân kinh hãi, gia hỏa này chỉ có tu vi Chân Ngã cảnh sơ kỳ, tu vi giống tên đại hán hèn mọn bỉ ổi, nhưng vì cái gì lực lượng của hắn lại mạnh như vậy?
Hơn nữa, hắn cũng không cam chịu, tiểu tử ngươi dựa vào cái gì tức giận như vậy, người bị đánh người chính là ta đấy!
- Ta không có nói sai, chẳng lẽ ngươi không phải là lão nhị của hắn hay sao?
Thấy hắn vẫn còn nhắc tới hai chữ lão nhị, Lăng Hàn càng giận không kềm được, rầm rầm rầm, hắn liên tục vung quyền công kích, chiến lực bát trọng thiên tăng thêm Thánh thuật, chiến lực của hắn cao tới thập tứ trọng thiên!
Thích Vĩnh Vân thì sao?
Tuy hắn là Chân Ngã cảnh trung kỳ nhưng chỉ có lực lượng thất trọng thiên, cho dù sử dụng Thánh thuật, chiến lực cực hạn cũng chỉ đạt thập tam trọng thiên.
Hơn nữa, Thánh thuật có thể tăng thêm chiến lực sáu trọng thiên, đây là tình huống cực hạn, điều kiện tiên quyết là phải nắm giữ Thánh thuật hoàn toàn, Thích Vĩnh Vân cũng không có thiên phú cao như vậy, hắn chỉ ngẫu nhiên đạt tới chiến lực thập tam trọng thiên, đại bộ phận thời điểm chỉ có chiến lực thập nhị trọng thiên.
Hắn có thể áp chế Phó Toàn Nghĩa, chiến thắng Đại Hắc Cẩu cũng được, nhưng hắn không thể thắng Lăng Hàn.
Bành! Bành! Bành!
Hắn chỉ chịu đòn, trên mặt, trên người bị đánh trúng, dáng vẻ của hắn cực kỳ thê thảm.
Đại Hắc Cẩu cười vui vẻ, Thích Vĩnh Vân đến bây giờ còn không biết hắn chọc giận Lăng Hàn ở điểm nào, đáng đời bị đánh. Việc này cũng bình thường, người ta xuất thân Phật thổ, có ai cho rằng “lão nhị” là câu mắng chửi người chứ?
- Ha ha ha!
Tiểu Thanh Long càng ôm bụng cười.
Phó Toàn Nghĩa hả giận nhưng thực sự ảm đạm, thì ra trà sữa tam huynh đệ mạnh như thế, hơn nữa, hình như tuổi càng nhỏ càng mạnh, như vậy tiểu nam hài chưa từng ra tay mới là khủng bố nhất.
Khá tốt khá tốt, mặc dù lúc trước hắn khinh thường trà sữa tam huynh đệ nhưng cũng không có nói ra cái gì, bằng không người ta tính sổ thì hắn thảm rồi.
Nhưng trà sữa tam huynh đệ đều mạnh như vậy, Phật tử có phần của hắn hay sao?
Trong nội tâm Thích Trường Thiên thầm thoải mái, tuy hắn có thể một tay trấn áp Thích Vĩnh Vân nhưng trở ngại thân phận, hắn cũng bất tiện ra tay, dù sao người ta chính là sứ giả đến từ Phật thổ.
Nhưng Lăng Hàn không giống, song phương cạnh tranh vị trí Phật tử, đánh một trận khôn phải rất bình thường sao?
- Lão nhị lão nhị, cả nhà ngươi đều là lão nhị!
Lăng Hàn bắt lấy cổ tay Thích Vĩnh Vân, cũng biến đối phương thành bao cát, bành bành bành, tuy mặt đất nơi này được cường giả gia cố qua nhưng không chịu nổi Lăng Hàn nện như vậy, mặt đất chung quanh bị lõm xuống.
Thích Vĩnh Vân thì sao?
Hắn bị đánh bất tỉnh, hắn cũng không phải thể tu, khí lực của hắn rất bình thường.
- Đủ rồi!
Lúc này, Thích Trường Thiên mới mở miệng ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.