Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4620: Lưu manh (2)




Hoa Hữu Thường lại gặm lại cắn, hắn không có chút phong thái cường giả nào, hắn biến thành một tên lưu manh chân chính.
Càng quá mức chính là, hắn còn nhét bàn chân trần của mình vào trong miệng Chương Phương, Kim Tằm Đế tử sợ tới mức sắc mặt xanh mét, hắn dùng tất cả biện pháp để thoát thân.
Dù sao hắn cũng là Đế tử, thủ đoạn của hắn rất kinh người, hắn thật sự thoát thân thành công, nhưng trên người của hắn cũng lưu lại vết thương rất lớn, bản thân cực kỳ chật vật.
Hoa Hữu Thường đã điên lên thì không còn cố kỵ gì, hắn nhanh chóng đuổi kịp Chương Phương.
Thật khốn kiếp!
Chương Phương vội vàng chạy trốn, hắn dùng tất cả khí lực bú sữa mẹ chạy trốn.
Tuy hắn tu hành thân pháp Đế cấp, tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả Hoa Hữu Thường nhưng nơi này có trọng lực quá lớn, hơn nữa Đế thuật không có ưu thế quá lớn trong cấp bậc Sinh Đan cảnh, bởi vậy, tốc độ của Hoa Hữu Thường không kém hơn hắn chút nào, hắn vẫn đuổi kịp phía sau.
Một trốn một đuổi, hai người chạy vòng quanh nơi tổ chức tiệc tối.
Đây vốn là nơi thiên tài quyết đấu với nhau, nhưng bây giờ không khác gì du côn đánh nhau trên phố phường, quả thật làm cho người ta xấu hổ.
Thắng bại đã phân nhưng Hoa Hữu Thường lại nổi điên, hắn vẫn đuổi không bỏ, từ đó bắt buộc Chương Phương không ngừng chạy trốn, hắn không dám dừng lại chút nào.
Sắc mặt người đến từ bên ngoài khó coi, đám thổ dân cực kỳ xấu hổ
Qua một lúc sau, đột nhiên Hoa Hữu Thường dừng lại, sau đó hắn ngửa mặt lên trời và ngáy khò khò.
Hắn ngủ như chết.
Chương Phương thở ra một hơi, hắn cảm thấy mặt mũi nho nhớp, tám phần là nước bọt của Hoa Hữu Thường, hắn là tên thích sạch sẽ thành bệnh, cho nên hắn phát điên.
Nhưng trò khôi hài vừa rồi không thể cải biến sự thật hắn đã chiến bại.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang Trì Mộng Hàm, đây là Đế nữ có thể so sánh với thế hệ hoàng kim mạnh nhất, có lẽ chiến lực của nàng còn cao hơn cả Chương Phương, nàng ra tay sẽ có phần thắng.
Trì Mộng Hàm lại làm như không thấy
Nói đùa gì vậy, đấu với đối thủ như Hoa Hữu Thường sao? Ôm ấp còn không tính, còn nhét chân vào miệng của người ta, ta hỏi ngươi có sợ hay không?
Đúng lúc này Hoa Hữu Thường tỉnh lại, hắn còn cảm thấy mờ mịt, hắn nhìn chung quanh, hắn nhìn chằm chằm vào Chương Phương:
- Đến, chúng ta luận bàn một chút.
Luận bàn con em ngươi!
Chương Phương thở ra một hơi, hiện tại Hoa Hữu Thường đã thoát ra khỏi trạng thái “say trà”, hắn cũng quên đi việc “trà điên” của mình, cho nên, hắn không nhớ hai người đã luận bàn và hắn quá khích như thế nào.
Tuy Hoa Hữu Thường đã thanh tỉnh, nhưng Chương Phương vẫn còn lưu lại tâm lý oán hận rất mạnh, đánh chết cũng không giao thủ với kẻ như thế.
- Như thế nào, không dám sao? Hoa Hữu Thường tiếp tục khiêu khích.
Chương Phương mắt điếc tai ngơ, hắn nghĩ tới nước miếng thối của đối phương thì buồn nôn.
- Hoa đại nhân uy vũ!
- Hoa gia thuộc loại trâu bò!
Đám thổ dân hoan hô, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của đám người bên ngoài.
- Còn đánh nhau hay không?
- Không có đánh nhau, về sau phải cúi đầu và kẹp đuôi làm người, không nên hung hăng càn quấy như trước!
- Đế nữ gì đó, đến đánh với Hoa gia của chúng ta một trận, nếu thua, không bằng làm nữ nhân của Hoa gia đi.
- Tốt, chủ ý này rất tốt!
Đám dân bản xứ liên tục ồn ào, sắc mặt người bên ngoài âm trầm tới cực điểm.
Trì Mộng Hàm chính là Đế nữ, mà Đế tộc chính là thế lực mạnh nhất thiên hạ, mặt khác, Trì Mộng Hàm là vưu vật bài danh thứ ba Tuyệt Sắc bảng, có ai không ngưỡng mộ nàng?
Hiện tại đám thổ dân này làm càn như thế, công nhiên đùa giỡn Trì Mộng Hàm, có ai nhịn được chứ?
Vấn đề là, trong bọn họ còn ai đánh thắng Hoa Hữu Thường?
Không có!
Không có thì ngoan ngoãn câm miệng lại, võ đạo giới chỉ xem thực lực, không có thực lực cũng chỉ có thể thành thành thật thật bị đánh.
- Tiểu Hàn tử, đến thời điểm ngươi trang bức rồi đấy!
Đại Hắc Cẩu giựt giây.
Tiểu Thanh Long cũng gật đầu:
- Long gia vốn không định nhường cơ hội này cho ngươi, nhưng Long gia thấy thế nào thì ngươi cũng có quan hệ không rõ ràng với Đế nữ, cho nên, ta nhịn đau nhường cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho ngươi! Nhớ rõ, ngươi thiếu nợ Long gia một long tình!
- Cút!
Lăng Hàn đá tiểu Thanh Long bay xa, ngươi nói nhảm cái gì đó?
- Tên tiểu tử kia!
Còn không đợi Lăng Hàn tức giận, đám thổ dân bên cạnh không nhịn được, cao thủ đứng thứ hai của bọn họ đã đánh đám người bên ngoài im lặng, lần này cũng nên tính sổ sách lúc trước.
Hiện tại, là lúc tính sổ với Lăng Hàn.
Dám giết người của bọn họ, hừ, muốn chết!
- Ta luận bàn với ngươi một chút!
Một tên tráng hán lao tới, hắn xuất quyền tấn công Lăng Hàn.
Lực lượng của hắn vô cùng hùng hậu, hắn đánh ra một quyền, kình phong gào thét.
Lăng Hàn không trốn tránh, hắn chờ đối phương vừa tới gần mới ra tay, hắn xuất ra một quyền ngăn cản một quyền của đối phương.
Ầm!
Hai nắm đấm va chạm với nhau, sóng xung kích không ngừng khuếch tán ra chung quanh, còn có ánh sáng bắn ra ngoài giống như tia chớp.
- Ha ha, dám so nắm đấm với Âu Dương Linh, tiểu tử này điên rồi sao?
- Âu Dương Tĩnh chính là cao thủ bài danh thứ mười ba của chúng ta, một đôi thiết quyền của hắn đã rèn luyện trên ngọn lửa, một quyền có thể đánh nát tiên kim!
- A, chờ xem xương cốt của tiểu tử này vỡ vụn đi.
Đám dân bản xứ đều cười to, một đám người bên ngoài chỉ tu hành bí lực lại dám ngạnh kháng với bọn họ? Ha ha, ngươi lấy dũng khí từ đâu thế?
Vào lúc mọi người đang cười to, sắc mặt Âu Dương Lĩnh thay đổi.
Trên trán của hắn đổ mồ hôi lạnh như mưa, gương mặt của hắn vặn vẹo, hắn há miệng gào thét thảm thiết:
- Ah…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Mọi người nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ thấy cánh tay phải của Âu Dương Lĩnh chảy máu tươi đầm đìa, có nhiều chỗ đã gãy xương, nhìn cánh tay vô cùng kinh khủng.
Ngay cả xương cánh tay của Âu Dương Lĩnh cũng vỡ vụn.
Đám thổ dân đều hoảng hốt, lúc đầu bọn họ cười nhạo Lăng Hàn ngu xuẩn, không ngờ dám cận chiến với bọn họ, đó là hành vi tự tìm đường chết. Sự thật lại chứng minh không phải Lăng Hàn không đầu óc, mà là khí lực của hắn mạnh hơn, một quyền phế cánh tay của Âu Dương Lĩnh.
Khốn kiếp, ai mới là thể tu?
Trong khoảng thời gian ngắn, đám thổ dân lặng ngắt như tờ, hào khí áp lực đến mức tận cùng.
Trái lại người đến từ bên ngoài lại hoan hô rất lớn, tiếng hoan hô rung động dãy núi
Quá phấn chấn nhân tâm.
- Không hổ là sát thủ Đế tử, lợi hại!
- Sớm biết như thế nên để Lăng Hàn đi lên, từ đó đám nhà quê này sẽ biết chúng ta lợi hại.
- Tốt nhất nên đại khai sát giới!
Tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, ánh mắt Hoa Hữu Thường nhìn sang, đôi mắt bắn ra hào quang hung ác.
- Thú vị.
Hắn chép miệng chậc lưỡi, ngay sau đó hắn nhảy tới gần Lăng Hàn.
- Đến chiến!
Oanh, hắn xuất ra một quyền.
Lăng Hàn cũng không cần bí lực, hắn dùng thể thuật va chạm với đối phương.
Bành, hai nắm đấm va chạm với nhau, lực lượng rung động lan ra khắp bốn phía.
Cho dù là thiên tài ở chung quanh cũng cảm thấy áp lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.