Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4326: Dẫn kiến




Lăng Hàn vươn tay, ý nghĩ hơi chuyển động một chút, tư, một đạo thiểm điện bay ra từ lòng bàn tay của hắn, đảo ngược đánh vào người đám binh sĩ kia.
Ba! Ba! Ba!
Lập tức, trường mâu trong tay những binh lính nổ tung.
Mặc dù trường mâu có lực sát thương rất lớn nhưng sử dụng vật liệu không phải cao cấp, bị lôi điện quét qua, tất cả đều nổ tung.
Lần này, người người đều ngạc nhiên.
Chẳng lẽ gia hỏa này thật sự là Lôi Thần hay sao? Bằng không tại sao giơ tay có thể bộc phát lôi điện, thậm chí còn đáng sợ hơn cả trường mâu đánh ra.
- Thú vị.
Chu Mễ Dương nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nói:
- Trên người của ngươi ẩn giấu bí mật đúng không.
- Ngươi quá phí lời.
Lăng Hàn lắc đầu.
- Chờ ta bắt được ngươi, ngươi sẽ giải thích rõ ràng cho ta biết.
Chu Mễ Dương đi tới, oanh, khí thế của hắn thay đổi, mái tóc của hắn tung bay, lôi đình vờn quanh.
Gia hỏa này thật khủng khiếp.
Nội tâm những người bên ngoài run sợ, trước đó bọn họ hoàn toàn xem thường thổ dân nơi này, cho dù có kiêng kỵ, nguyên nhân là vì Sinh Đan cảnh của Chu gia và pháp khí phóng điện kia.
Nhưng bây giờ thấy Chu Mễ Dương phát uy, bọn họ mới ý thức được, thì ra thổ dân nơi này rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn đa số người bên ngoài như bọn họ.
Tống Lam nhìn sang bên này, trên gương mặt xinh đẹp không thay đổi, cũng không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ cái gì.
Nữ tử này, bụng dạ cực sâu.
Chu Mễ Dương đi từng bước về phía Lăng Hàn, hắn đi mỗi bước, khí thế của hắn sẽ mạnh hơn một phần, lôi đình quấn quanh người, chờ đến khi hắn xuất hiện trước mặt Lăng Hàn hơn một trượng, hắn đã hóa thân thành thiểm điện, thân thể hắn đã trong suốt hóa, tất cả đều là thiểm điện đan xen vào nhau.
Đây là một loại thể chất, là công pháp tu hành lôi đình hay sao?
Lăng Hàn không thèm để ý, cho dù hắn không thu tia sáng lôi đình, hắn cũng tự tin có thể chiến thắng tất cả Chú Đỉnh.
- Kẻ bên ngoài, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy cái gì gọi là lực lượng lôi đình chân chính!
Chu Mễ Dương lạnh lùng nói ra, tư, hắn đã hóa thành lôi đình và tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn tùy ý khoát tay, hắn bắt lấy lôi đình kia.
- Ha ha, tự tìm đường chết!
Chu Mễ Dương hóa thành hình người lần nữa, hắn cười lạnh, dám bắt lấy lôi đình của chính mình, không biết hắn hiện tại chính là lôi đình hay sao, cho dù Tiên Kim bị đánh trúng cũng thủng một lỗ.
Mặc kệ hắn phát lực như thế nào, Lăng Hàn lại không có việc gì.
Thậm chí hắn cảm giác thân thể Lăng Hàn đã hóa thành cái động không đáy, hơn nữa đang thôn phệ lực lượng lôi đình của hắn.
Đây không phải ảo giác của hắn, hắn phát hiện không đúng, bởi vì không phải Lăng Hàn thôn phệ lực lượng lôi đình của hắn, mà là tia sáng lôi đình.
Công pháp của Chu gia xây dựng trên lôi đình, từ tổ tiên kiệt xuất của Chu gia thông qua hấp thu khoáng thạch lôi đình tạo thành, bởi vậy, người Chu gia đều có thể luyện hóa lôi khoáng thạch gia tăng tu vi thật nhanh, cũng có được lực lượng lôi đình.
Nhưng nếu người nào tu hành công pháp như vậy, ở trước mặt Lăng Hàn giống như con trai gặp phụ thân.
Đây là khắc chế trên bản chất.
Chu Mễ Dương hoảng sợ, bây giờ không phải hắn công kích Lăng Hàn, mà là Lăng Hàn đang hút khô hắn.
Hắn muốn trốn, nhưng bị Lăng Hàn bắt lấy, hắn có cảm giác bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng của mình bị hút đi, cho dù hắn không chủ động vận chuyển, bí lực của hắn bị rút đi cực nhanh.
Lôi, Lôi Thần.
Nội tâm hắn xuất hiện suy nghĩ như thế, nếu không phải Lôi Thần, Lăng Hàn làm cách nào khắc chế hắn?
- Lôi Thần đại nhân, tha mạng!
Hắn cúi đầu.
Người làm sao có thể đối địch với thần?
- Phục rồi?
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Phục.
- Sợ rồi?
- Sợ.
Chu Mễ Dương phi thường khiêm tốn, hắn không còn bá đạo như trước.
Lăng Hàn lúc này mới buông tay, chuẩn bị rời đi.
- Lôi Thần đại nhân xin dừng bước!
Chu Mễ Dương vội vàng nói:
- Gia tổ, gia phụ bọn họ nhất định sẽ phi thường vui vẻ gặp ngài, hi vọng đại nhân có thể cho gia tộc ta một cơ hội.
Hả?
Lăng Hàn nhìn Chu Mễ Dương, biểu lộ giống như cười mà không phải cười, Chu Mễ Dương đổ mồ hôi lạnh.
- Tốt.
Hắn gật đầu.
Có lẽ đây là một cái bẫy, nhưng Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn có nắm chắc thoát thân, thật muốn ép hắn, Thiên Đạo Hỏa cũng không phải ăn chay.
Nhưng Chu gia đã muốn thu phục Thiên Vân sơn, như vậy bọn họ phải nghiên cứu kỹ càng, cho nên, Lăng Hàn muốn nắm giữ những tin tức đó.
- Đại nhân, mời. Chu Mễ Dương thần sắc cung kính, tại phía trước dẫn đường.
Lăng Hàn cũng không để ý đến bất cứ kẻ nào, hắn chắp tay rời đi.
- Ta có thể đồng hành?
Bóng dáng bồng bềnh, Tống Lam đi tới, nàng cười yếu ớt nhưng đẹp không sao tả xiết.
Nữ nhân này đi xem náo nhiệt?
Lăng Hàn nhíu mày, hắn từ xưa tới nay chưa từng xem thường trí thông minh của nữ nhân này, nàng đột nhiên xía vào như thế, chắc chắn có phát hiện gì đó.
- Tống tiên tử nguyện ý đại giá quang lâm, đương nhiên tại hạ hoan nghênh.
Chu Mễ Dương vui mừng quá đỗi.
Ba người rời đi, lưu lại một đám khách nhân mơ hồ.
Tình huống như thế nào, tại sao bọn họ cùng đi với nhau?
Đã nói tận tình gia chủ mà?
Chu Mễ Dương dẫn đường, bọn họ nhanh chóng đi tới Chu gia. Nếu là bá chủ ở nơi này, đương nhiên diện tích của Chu gia rất lớn, cũng rất cổ xưa.
- Thiếu gia.
Nhìn thấy Chu Mễ Dương, thị vệ ở cửa ra vào vội vàng hành lễ.
Chu Mễ Dương khoát tay, thái độ kiêu ngạo lại xuất hiện, hắn mang theo hai người Lăng Hàn vào cửa, đi tới đại sảnh, sau đó bảo hai người chờ chút.
- Đều là bằng hữu cũ, còn không dùng mặt thật gặp người?
Tống Lam nói.
Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc:
- A, ta nhớ tay của ngươi rất trắng và non, tại sao nói chuyện già dặn như thế?
Xoát, Tống Lam đánh một chưởng.
Lăng Hàn nghiêng đầu tránh né, hắn tránh thoát công kích của nàng, lần này hắn thật sự kinh hãi, bởi vì thực lực Tống Lam lại có tiến bộ.
Bát Đỉnh.
Nữ tử này không thể khinh thường, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nàng lại tiến thêm một bước.
- Ân?
Tống Lam cũng kinh ngạc, lúc trước nàng gặp kỳ ngộ trong mạo hiểm, tu vi từ Thất Đỉnh tăng lên Bát Đỉnh, cũng có thể đánh với Lục Kỳ một trận, không nghĩ tới Lăng Hàn có thể tuỳ tiện tránh né một kích của nàng.
- Không phải chỉ có ngươi mới tiến bộ.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn khôi phục dáng vẻ ban đầu, dù sao cải biến hình dáng tướng mạo cần duy trì liên tục, rất phiền.
Tống Lam cảm thấy khó chịu, sau khi nàng bước vào Bát Đỉnh, việc nàng muốn làm đầu tiên chính là đánh dê xồm Lăng Hàn một trận, thật sự cho rằng tay của nàng có thể tùy ý sờ sao? Nhưng không nghĩ tới, nàng có tiến bộ, Lăng Hàn cũng có tiến bộ, nàng không làm gì được gia hỏa này.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có ba người đi tới.
Hai người là trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người thứ ba chính là Chu Mễ Dương.
- Để ta giới thiệu một chút, đây là gia phụ Chu Mật, vị này chính là Nhị thúc của ta, Chu Lâu.
Chu Mễ Dương vừa cười vừa nói, hắn không còn sợ hãi như trước.
Bởi vì Chu Mật và Chu Lâu đều là Sinh Đan cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.