Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4319: Đánh ngã




Ba chiêu qua đi, Lăng Hàn vội vàng lui qua một bên.
Đây chính là nhược điểm của Chiến Thần tam thức, sau khi dùng xong phải lập tức lui về phía sau.
Cũng may Lục Kỳ cũng tiến lên ngăn cản, nhận lấy vị trí chủ lực của Lăng Hàn, hắn chọi cứng với Băng hổ.
Nhưng kém một đại cảnh giới, cho dù hắn là Bát Đỉnh thì như thế nào, hắn chỉ có thể ngăn cản hai ba chiêu lúc đối kháng chính diện mà thôi, cho dù như vậy cũng làm toàn thân hắn phát run, giống như máu huyết cũng bị đông cứng.
Lăng Hàn nghênh tiếp, hắn tiếp tục đấu với Băng hổ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Những người khác nhao nhao xuất thủ, cũng tấn công Băng hổ đánh tới, cũng không thể liền để Lăng Hàn cùng Lục Kỳ đi liều mạng đi.
Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn vận chuyển Yêu Hầu quyền.
Đây là thuật mạnh nhất của hắn, một khi vận chuyển, khí thế cả người hắn không giống nhau, hắn giống như biến thành Đại Đế, cũng tỏa ra khí thế vô thượng.
Ánh mắt Lục Kỳ lăng lệ, mặc dù Lăng Hàn xuất kích nhằm vào Băng h nhưng áp lực của hắn rất lớn.
Nếu như một quyền của Lăng Hàn đánh phía hắn, hắn có thể chống đỡ hay sao?
Nhất định phải vận dụng lực lượng huyết mạch, bằng không hắn nhất định sẽ bị trọng thương.
Hắn hít khí lạnh, cường đại như hắn, nhưng muốn hắn sử dụng Tiên Thiên thần thông đối kháng môn quyền pháp, đây là chuyện khó tin cỡ nào?
Đối phương có thể oanh kích mấy quyền?
Không không không, quyền pháp khủng bố giống như thế, Lăng Hàn khẳng định không thể sử dụng mấy quyền.
Oanh!
Một quyền đánh lên người Băng hổ, trực tiếp hất tung Băng hổ lên cao, cho thấy uy lực của quyền này đáng sợ cỡ nào.
Nhưng sau một quyền này, Băng hổ lập tức bò dậy, thân thể run run vài cái, nó không bị thương gì.
Khốn kiếp, Đế thuật, Tiên Thiên thần thông đều đã vận dụng, gia hỏa này vẫn không đau không ngứa.
Nhưng có thể có biện pháp nào, đành phải tiếp tục đánh.
Mọi người tiếp tục xuất thủ oanh tạc Băng hổ, muốn dùng ưu thế nhân số mài chết hung thú.
Hô! Hô! Hô!
Gió lạnh ập tới, Băng hổ liên tục hống hống, chỉ cần bị nó phun khí lạnh sẽ có người đóng băng, nhất định phải thi cứu trước tiên, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cũng may đây không phải đả kích chí tử, từ đó mọi người có thể kiên trì, chưa từng xuất hiện tình huống giảm quân số nghiêm trọng, thật nhiều người bị hòa tan tầng băng đã tiếp tục gia nhập chiến đấu.
Lý Tự Toán lại đảm nhiệm vai trò chỉ huy, hắn phân phối nhân viên, phái mọi người chia vài nhóm đi lên, người thực lực yếu nhất chuyên phụ trách rã đông, bằng không có khả năng vừa xông lên sẽ bị đóng băng, chẳng những không giúp được, ngược lại còn kéo chân sau.
Nếu là người khác chỉ huy, có ai sẽ nghe theo? Nơi này có ai không tâm cao khí ngạo chứ?
Nhưng Lý Tự Toán lại là tồn tại áp đảo Lục Kỳ, hắn đương nhiên phục chúng.
Hô!
Một đạo khí lạnh thổi qua, mặc dù Lăng Hàn có màn sáng tinh thần hộ thân, lúc màn sáng vỡ vụn, hắn có thể cảm ứng được, huyết dịch trong cơ thể hắn như bị đóng băng.
Hắn lập tức vận chuyển Thiên Đạo Hỏa, oanh, hỏa diễm quét qua, huyết dịch trong cơ thể khôi phục, lại bắt đầu lưu động.
Bỏ ra mười giây đồng hồ, hắn mới hoàn toàn khôi phục lại.
Ai, công kích của Sinh Đan cảnh thật khủng bố.
- Lăng Hàn, nhanh chống lại!
Lục Kỳ thúc giục, cho một mình hắn kéo dài mười giây, kém chút đánh chết hắn.
- Chỉ mười giây mà thôi, ngươi cũng chịu không được?
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Nói nhảm, ngươi đi ngăn cản mười giây cho ta xem.
Lục Kỳ hừ một tiếng.
Đây chính là Sinh Đan cảnh, cũng không phải a miêu a cẩu.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp ngăn cản Băng hổ.
Một, hai, ba... Mười, mười một, mười hai.
Lăng Hàn nhẹ nhõm chống qua mười giây, có Hỗn Độn Cực Lôi tháp bảo vệ, lại thêm màn sáng tinh thần bảo hộ, Lăng Hàn muốn kiên trì mười mấy giây trước công kích của Băng hổ chỉ là chuyện đơn giản.
Lục Kỳ im lặng, ai bảo Lăng Hàn có bảo khí mà hắn không có chứ?
Tất cả mọi người cắn răng khổ chiến, mặc dù đối thủ chỉ có một tên, nhưng quá cường đại.
Nửa ngày, một ngày, hai ngày!
Tất cả mọi người kiên trì, vào ngày thứ hai, bọn họ cảm nhận được lực lượng Băng hổ đang biến mất, nó đã yếu hơn mấy ngày đầu tiên rất nhiều.
Nhưng mọi người vẫn áp dụng biện pháp thay nhau chiến đấu, có thời gian khôi phục bí lực nhất định, bởi vậy, tình huống cũng tốt hơn rất nhiều.
Mấu chốt nằm ở chỗ Lăng Hàn và Lục Kỳ.
Bởi vì có hai người bọn họ, thiếu một ai cũng không được, nhất định phải đứng ở tuyến đầu, cho dù người nào chống đỡ hết nổi đều sẽ làm cho cả đội ngũ tan vỡ trong nháy mắt.
Mà vấn đề là, bọn họ cũng không có thời gian khôi phục.
Lăng Hàn không quan trọng, bí lực của hắn cuồn cuộn vô tận, đừng nói một ngày, cho dù một năm nửa năm cũng không thành vấn đề, nhưng Lục Kỳ không như vậy, mặc dù hắn là siêu cấp thiên tài bài danh mười chín trên tinh võng, bí lực dự trữ khẳng định vượt qua Chú Đỉnh bình thường rất lớn, nhưng trong chiến đấu cường độ cao với hung thú Sinh Đan cảnh, bí lực tiêu hao nhanh kinh người.
Hắn sắp không chịu nổi.
Quả nhiên, tái chiến một lúc, Lục Kỳ tránh sang một bên, hắn lại đánh tiếp sẽ bị đánh chết.
Khốn kiếp.
Lăng Hàn nhịn không được mắng một câu, ngươi muốn lui cũng được, phải báo trước với ta, hiện tại công kích của Băng hổ đều tập trung vào một mình hắn, hắn suýt chút không gánh vác nổi.
Thật là một tiểu nhân, đến lúc này vẫn không quên tính toán mình.
Nếu có thể dựa vào Băng hổ giết Lăng Hàn, đối với Lục Kỳ mà nói chính là hảo sự to lớn.
Lăng Hàn toàn lực đối kháng, Hỗn Độn Cực Lôi tháp gia trì, hắn có tiền vốn nhất định đối kháng với hung thú, dù sao còn có hai trăm người làm hậu thuẫn cho hắn, hơn nữa, chiến lực của Băng hổ đã giảm xuống rất nhiều.
Nhưng hắn không cho Lục Kỳ an nhàn như thế, dẫn Băng hổ không ngừng ép về phía Lục Kỳ, muốn cuốn đối phương vào trong chiến đấu.
Kể từ đó, Lục Kỳ tự nhiên không có thời gian khôi phục thật tốt, không thể không di động tránh né công kích.
Cũng may chính là, đầu Băng hổ này có áp lực càng lớn, nó bị hơn hai trăm Chú Đỉnh oanh tạc liên tục, cho dù là Sinh Đan cũng bị thương chồng chất, thân thể nó đổ máu tươi đầm đìa.
Lại chiến một hồi, đầu hung thú này ngã xuống, nó không thể đứng lên được nữa.
Tất cả mọi người thở ra một hơi, trận ác chiến này thật gian khổ, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn kết thúc trong thắng lợi.
Lăng Hàn xoay chuyển ánh mắt, hắn đưa mắt nhìn sang Lục Kỳ.
Giết!
Hắn lao tới tấn công Lục Kỳ.
- Lăng Hàn, ngươi nghĩ qua sông đoạn cầu hay sao?
Lục Kỳ vừa sợ vừa giận.
- Ha ha, ngươi có mặt mũi nói mấy chữ này hay sao?
Lăng Hàn cười lạnh, song quyền oanh kích.
Lục Kỳ vội vàng chống đỡ, trước đó hắn vẫn bị Lăng Hàn quấy nhiễu, căn bản không thể khôi phục bao nhiêu, hắn nhanh chóng giật gấu vá vai.
Hắn vừa giận vừa sợ, đồng thời cùng trải qua huyết chiến, vì cái gì chiến lực của Lăng Hàn còn cường đại như thế, dường như không yếu bớt chút nào.
Sao lại có thể như thế đây?
Nhưng bị Lăng Hàn đánh như thế, hắn càng ngày càng không chịu nổi.
Tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị đánh chết.
- Các ngươi còn thất thần làm gì, mau tới giúp ta!
Lục Kỳ gào lên trước mặt mọi người, bọn họ liên thủ xử lý một con hung thú Sinh Đan cảnh, đương nhiên cũng có thể đánh gục Lăng Hàn tại chỗ.
- Không ai được phép xuất thủ!
Đột nhiên Lý Tự Toán mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.