Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4279: Phản kích




- Đừng nói nữa, Tiết gia có thân tộc trong Thánh địa, là đạo đồng của một đại lão nào đó, hiện tại cũng tu hành tới Sinh Đan cảnh, cho nên, chỉ cần đừng đánh chúng ta tàn phế, xem mặt mũi Sinh Đan cảnh của Tiết gia, pháp lệnh đường cũng nhắm một mắt, mở một mắt.
Đại Hắc Cẩu vô cùng buồn bực.
- Hậu trường của người kia là đại lão nào?
Lăng Hàn hỏi.
- Liễu Tam Quân.
Đại Hắc Cẩu nói.
Trong đầu Lăng Hàn xuất hiện tư liệu về Liễu Tam Quân, đó là cường giả cấp Giáo Chủ, tuổi tác cực lớn, lại không đột phá Tôn Giả, cho nên thọ nguyên của hắn không còn nhiều.
Bởi vậy, uy vọng của Liễu Tam Quân rất lớn.
Trong nội tâm Lăng Hàn đang suy tính, hắn đã định ra kế hoạch.
- Ta đi gặp một người.
Hắn nói.
- Ai?
- Nhan Đông.
- A, tiểu tử ngươi quen biết Nhan trưởng lão?
Đại Hắc Cẩu hết sức kinh ngạc.
Lăng Hàn đi tìm Nhan Đông trước, cũng nói rõ sự việc một lần, Nhan Đông vô cùng tức giận.
Đạo đồng nho nhỏ mà dám mạo phạm pháp quy của Thánh địa?
Hừ!
- Tốt, ngươi cứ việc buông tay mà làm.
Nhan Đông cam đoan với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, rời đi.
Hắn đi tới Trúc Cơ cốc gặp đám người Nữ Hoàng, Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Bích Tiêu công chúa không tổn thương, nhưng bảy tiểu oa nhi và đám người Lâm Lạc bị thương không nhẹ, nhưng cũng không nặng, dù sao đây là làm trái pháp quy của Thánh địa, cho dù là Tiết Chiến cũng không dám nặng tay, nếu có đại sự xảy ra, cho dù là thân tộc Sinh Đan cảnh cũng không che đậy nổi.
- Chuyện này, giao cho ta.
Lăng Hàn trầm giọng nói, trước đó nghe Đại Hắc Cẩu nói đã làm hắn cảm thấy tức giận, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ bị thương của đám người, lửa giận của hắn càng lớn hơn.
Hắn không lập tức xuất thủ, hắn đi về phía trước, sau đó cắm từng trận cơ xuống đất.
Hừ, Sinh Đan cảnh của Tiết gia đến, xem hắn dám giết người hay không!
Công tác chuẩn bị hoàn thành, Lăng Hàn chưa kịp đi tìm Tiết Hải, không nghĩ tới gia hỏa kia lại tìm tới cửa.
- Ha ha, lần này sẽ không có người nào dám đuổi ta?
Tiết Hải khoảng hai mươi tuổi, dáng người thon gầy, dáng vẻ anh tuấn nhưng sắc mặt hơi âm tàn, người nào gặp hắn cũng có cảm giác hắn là người âm hiểm.
Hắn nghênh ngang đi vào và ngồi xuống, nói:
- A, tại sao không có quy củ như vậy, trà đâu?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn rót một chén trà, sau đó ném về phía Tiết Hải, chén trà bay một đường thẳng và đáp xuống bàn của Tiết Hải.
- Lúc này mới đúng.
Tiết Hải nâng chén trà lên, hắn vừa mở nắp chén trà, oanh, một đạo hỏa diễm phun ra ngoài, hắn hoảng hốt ném chén trà xuống đất. Hắn phẫn nộ đứng lên:
- Thật to gan, dám đùa giỡn ta!
Lăng Hàn thưởng thức trà, hắn làm như không thấy.
- Muốn chết!
Tiết Hải lao tới, hắn muốn tát Lăng Hàn.
Lăng Hàn vừa lúc mở liên tiếp khí và bắt đầu thu hình lại, sau đó hắn tung người tránh né một kích này:
- Tiết Hải, ngươi muốn xuất thủ với ta?
- Thì tính sao, cho rằng ta không dám sao?
Tiết Hải thấy Lăng Hàn trốn tránh, hắn biết đối phương có tu vi Chú Đỉnh cho nên hơi sợ, hắn quát:
- Ở trước mặt ta, ngươi không đáng một đồng!
Nhưng hắn cảm thấy khó hiểu, có vẻ hắn chưa từng gặp qua người này.
Ha ha, có mấy câu nói đó là đủ rồi.
Lăng Hàn đóng liên tiếp khí lại, hắn tát Tiết Hải mọt cái, bốp, Tiết Hải không thể ngăn cản, hắn bị đánh ngã xuống đất.
- Ngươi!
Tiết Hải hiểu ra, đối phương đúng là Chú Đỉnh, khó trách nhìn lạ mặt như vậy.
Tốt rồi, đối phương cũng mời Chú Đỉnh xuất hiện.
Hắn dùng liên tiếp khí cầu cứu Tiết Chiến, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi lại dám đánh ta, tốt, chờ ca ca ta tới, xem ngươi chết như thế nào!
Bốp, Lăng Hàn đá vào mặt hắn, Tiết Hải kêu la thảm thiết, hắn há miệng phun vài cây răng gãy ra ngoài.
Lăng Hàn không chút mềm lòng, nghịch lân của hắn chính là thân nhân, bằng hữu, nếu không phải đây là Cửu Dương Thánh địa, Tiết Hải còn mạng hay sao?
Hắn nâng chân giẫm xuống, Tiết Hải chảy máu đầy mặt, chẳng những răng vỡ nát, cho dù là cái mũi cũng sập xuống.
Đám người Đại Hắc Cẩu, Lâm Lạc nhìn thấy cũng hả giận, thực lực của bọn họ cũng không thua gì Tiết Hải, nhưng bởi vì quan hệ với Tiết Chiến, bọn họ bị Tiết Hải nhục nhã rất thảm, phải biết bọn họ chính là chí tôn một phương trong Nguyên thế giới, là tồn tại tâm cao khí ngạo cỡ nào?
- Dừng tay!
Sau tiếng hét lớn là một người lao tới, hắn quát Lăng Hàn.
Chính là Tiết Chiến.
Nhưng Tiết Hải không nhận ra Lăng Hàn, Tiết Chiến lại nhận ra, hắn dừng lại và ôm quyền nói:
- Thì ra là Lăng huynh, thất kính, thất kính.
- Ca, ngươi còn khách khí với hắn cái gì, mau giết hắn.
Tiết Hải không nhịn được nữa, không nhìn hắn hiện tại thảm bao nhiêu hay sao, ngươi còn hàn huyên với kẻ thù của hắn.
- Ngậm miệng!
Tiết Chiến quát lớn, hắn tự nhiên biết Lăng Hàn khủng bố cỡ nào, hắn dám đắc tội với loại người này hay sao?
Hậu trường của bọn họ là Sinh Đan cảnh, đương nhiên, Liễu Tam Quân cũng là một lá bài, bởi vì vị đại năng nhất này sĩ diện và bao che khuyết điểm, nhưng khoảng cách quá xa.
Lăng Hàn đột phá Sinh Đan cảnh là chuyện dễ dàng, hắn không muốn đắc tội cường giả như thế.
- Lăng huynh, tiểu đệ không hiểu chuyện, hắn có điểm nào đắc tội với ngươi, ta thay hắn xin lỗi ngươi.
Tiết Chiến nói chuyện rất lưu manh.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Người nơi này đều là bằng hữu của ta.
Tiết Chiến lập tức nói:
- Thật sự xấu hổ, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ xem như việc trước kia chưa từng xảy ra.
- Đương nhiên.
Lăng Hàn nói rất từ tốn.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Tiết Chiến rất nhẫn nại.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta mới xử phạt một thủ phạm, còn thiếu một người.
Tiết Chiến sững sờ, hắn biết Lăng Hàn nói chính mình, sắc mặt hắn trầm xuống:
- Lăng huynh, dù sao cũng là đồng môn sư huynh đệ, không nên làm việc này quá mức.
- Quá mức sao?
Lăng Hàn bật cười, thời điểm ngươi khi dễ người của ta, ngươi không cảm thấy quá mức hay sao?
Hắn nhanh chân đi về phía Tiết Chiến.
Tiết Chiến lùi lại, hắn từng nghe nói về thực lực của Lăng Hàn, ngay cả Tứ Đỉnh đỉnh phong cũng bị hắn thu phục, hắn chỉ là Thiên Đỉnh mà thôi, làm sao địch nổi?
Tại sao vị kia của gia tộc còn chưa đến?
Tiết Chiến tâm bên trong lo lắng, nhưng trên mặt hay vẫn là duy trì lấy nụ cười, lộ ra thong dong trấn định:
- Lăng Hàn, chẳng lẽ ngươi không biết, gia tộc của chúng ta có cường giả Sinh Đan cảnh hay sao, hơn nữa là đạo đồng của Liễu trưởng lão!
- Thế nào, cầm việc này ép ta sao?
Lăng Hàn cười nhạt, xèo, hắn lập tức lao tới.
Tiết Chiến không dám chiến, nhưng Lăng Hàn đã xuất thủ, hắn làm sao có khả năng chạy trốn?
Một chiêu mà thôi, hắn đã bị bắt lại.
Ầm, Lăng Hàn đánh hắn ngã xuống đất, sau đó đạp một cước lên đầu đối phương, cái mũi Tiết Chiến bị sập, máu mũi chảy dài.
Hắn kêu thảm thiết, Tiết gia cũng là gia tộc Hóa Linh cảnh, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng thừa nhận ủy khuất như thế.
Tộc thúc, mau tới cứu người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.