Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4277: Huyệt cư nhân




Lăng Hàn vận chuyển nhãn thuật, đó là một đứa bé nhưng lại cao ba thước, có hai tay rất dài nhưng nhìn mặt hắn lại mọc ra râu ria.
- Chỉ là huyễn trận mà thôi, lại thêm chút dược vật mê hoặc thần trí, có gì khó phá?
Hắn mỉm cười.
Người lùn kia rất khó tiếp nhận việc này, ngươi đừng nói hời hợt như vậy, từ xưa đến nay, trừ những đại lão Thánh địa ra, có đệ tử nào có thể phá giải trận pháp cộng thêm dược vật của hắn chứ? Hơn nữa, bọn họ còn len lén in dấu tay lên mặt người xuống giếng, sau khi gặp ánh mặt trời sẽ biến mất, từ đó tạo thành hiệu quả vô cùng quỷ dị.
Mặc dù mỗi lần tân sinh đều bởi vì tò mò mà tới đây, nhưng chỉ cần dọa bọn họ giật mình, bọn họ sẽ không tới nữa.
Bây giờ lại bị tân sinh bắt tận tay, đây là lần đầu.
- Ngươi là quái thai.
Hắn nói.
Lăng Hàn tức giận, ngươi mới là quái thai, ta nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Hắn lắc đầu, nói:
- Nơi này cũng chỉ có ngươi sao?
- Làm sao có thể, người trong địa huyệt này là tộc đàn khổng lồ đấy.
Người lùn nói.
- Đến, nói xem.
Lăng Hàn khoanh chân ngồi xuống.
- Ta không thể nói, đây là tộc quy.
Tên lùn vội vàng lắc đầu.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Xem ra, chúng ta cần phải nói chuyện thật vui vẻ.
Nửa giờ sau, tiểu ải nhân đã nói ra tất cả những gì hắn biết.
Trước kia thật lâu, huyệt cư nhân gặp phải thiên địch và sắp sửa hủy diệt, may mắn một tên Tôn Giả của Cửu Dương Thánh địa đi ngang qua, nhất thời mềm lòng cho nên cứu huyệt cư nhân, cũng chuyển toàn bộ tới Cửu Dương Thánh địa.
Huyệt cư nhân, tên như ý nghĩa, bọn họ đều sống trong huyệt động, ở bên trong Cửu Dương Thánh địa, bọn họ đào rất nhiều đường hầm dưới đất.
Nhưng huyệt cư nhân cũng không phải ở không, bọn họ có một cái năng khiếu, đó chính là trồng trọt tiên dược.
Bọn họ tạo ra không gian khổng lồ dưới lòng đất Thánh địa, huyệt cư nhân trồng rất nhiều tiên dược cung cấp cho Thánh địa tiêu dùng.
Bởi vậy, một phương cung cấp che chở an toàn, một phương cung cấp tiên dược, xem như hai bên cùng có lợi.
Đôi mắt Lăng Hàn lóe sáng:
- Đi, đi tới ruộng tiên dược của các ngươi.
- Có phải ngươi muốn trộm tiên dược hay không?
Huyệt cư nhân sắp khóc, hắn không nên sợ hãi như thế, hiện tại đã nói ra tất cả.
- Ngươi cho rằng người chính nghĩa như ta lại là kẻ trộm hay sao?
Lăng Hàn nhìn hắn, nói:
- Ngươi xem đi.
Huyệt cư nhân không có biện pháp, đành phải mang theo Lăng Hàn đi tham quan.
Không có bộc lộ chuyện huyệt cư nhân, cũng lưu lại truyền thuyết giếng cạn không đáy, đây là việc thú vị của đại lão nào đó trong Thánh địa, tin tưởng các truyền thuyết khác cũng như thế.
Lăng Hàn cũng im lặng, sau khi Cửu Dương Thánh Nhân giấu Đồ Thần thuật đã chơi hỏng hậu nhân, bọn họ cũng nghĩ biện pháp chơi hỏng các đệ tử đời sau.
Rất nhanh, một dược điền rộng lớn xuất hiện trước mắt Lăng Hàn, nghe huyệt cư nhân nói, đây chỉ là một dược điền mà thôi.
Lăng Hàn tươi cười, hắn nói với huyệt cư nhân:
- Đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta, ta xưa nay chưa bao giờ tới nơi này, đúng không?
- Ừm!
Huyệt cư nhân vội vàng gật đầu.
Lăng Hàn rời đi, chờ sau này hắn muốn luyện đan, khi đó sẽ tới nơi này dạo chơi, hắn dùng da Hư Không Thú che đậy thân thể, tin tưởng không có người nào phát hiện sự tồn tại của hắn.
Hắn trở về theo đường cũ, sau khi ra khỏi giếng cạn thì có người hỏi thăm..
Lăng Hàn giả bộ như mờ mịt, trên mặt hắn cũng có dấu bàn tay, sau đó dấu bàn tay biến mất thật nhanh, sự việc giống như Ô Khản, tự nhiên không có người nào hoài nghi hắn.
Hắn đi tới vị trí có tảng đá không thể xê dịch nổi, đây là khối đá lớn như đầu người, cũng không giống như thứ gì trân quý, nhưng hắn lại không thể nhấc nổi nó.
Lăng Hàn đã thử rất nhiều lần, tảng đá kia có thể hấp thu lực lượng, mặc kệ lực lượng của ngươi cường đại tới đâu cũng không thể nhấc nó lên.
Đừng nói không xê dịch nổi, cho dù phát động tiên thuật công kích cũng vô dụng, việc này có vẻ giống sắc trư, có thể hấp thu tất cả lực công kích.
Lăng Hàn lại đi tới hang núi phát ra tiếng quỷ khóc thần gào, nơi này có từng đám người đi vào mạo hiểm.
Nghe một lão nhân Thánh địa nói, trong sơn động cất giấu một môn bí pháp, nhưng trong động vô cùng nguy hiểm, mặc dù đi vào mạo hiểm không đến mức có nguy hiểm sinh mệnh, nhưng sau khi đi ra sẽ bệnh nặng một hồi.
Nhưng những người này nghe xong không có nguy hiểm tính mạng, cũng có thể đạt được bí pháp, tự nhiên tràn đầy phấn khởi.
- Lăng huynh, cùng vào thám hiểm chứ?
Có người mời.
Lăng Hàn lắc đầu, một mình hắn sẽ linh hoạt hơn.
- Liên thủ, phần thắng lớn hơn.
Người kia còn muốn khuyên nhủ.
- Đừng lãng phí khí lực, người ta căn bản chướng mắt chúng ta.
Một người khác nói chuyện theo kiểu âm dương quái khí.
Ba người bên cạnh che miệng hắn lại, ngươi còn không biết Thương Sơn bị đánh gọi ca ca cầu xin tha thứ hay sao, lại dám chọc tên sát tinh này.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn đi vào trong động.
- Ô!
Hắn vừa cất bước vào trong, quả nhiên có âm thanh quỷ dị vang lên, giống như gió lại giống như quỷ gào, việc này làm người ta rùng mình, càng có lực phá hoại thần thức.
Lăng Hàn mở màn sáng tinh thần ra, bí lực dự trữ của hắn thâm hậu không gì sánh được, cũng không quan tâm lãng phí một ít như vậy.
Nhưng hắn phát hiện, màn sáng tinh thần không thể ngăn cản âm thanh này, nó chỉ bị suy yếu một ít mà thôi, hơn nữa còn đánh về phía hắn, cũng tiến vào trong thức hải, hóa thành từng thanh đao kiếm phá hư đại não.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn phát động Lục Tự Minh Vương chú, mặc dù chỉ có một chữ nhưng đây là Đế thuật, nó bá đạo thế nào?
- Úm!
Phật âm vang vọng trong thức hải, những đao kiếm kia cũng vỡ nát.
Lăng Hàn cất bước đi vào trong, tiếng quỷ gào lại vang lên.
- Úm!
Lăng Hàn miệng phun phật âm đối kháng tiếng quỷ gào, hắn vô cùng thuần thục.
Sơn động này rất lớn, cũng rất phức tạp, quay tới quay lui, sau khi đi một lúc lâu, nhiệt độ chung quanh giảm xuống, với thể phách của Lăng Hàn cũng cảm nhận máu tươi đang chảy chậm, thậm chí máu sắp đóng băng.
Hắn run run vài lần, bên trong hang núi ẩn chứa huyền băng vạn năm hay sao, tại sao lạnh như vậy?
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nhìn thấy phía trước xuất hiện một trụ đá, có một bóng người bay ra ngoài.
Người làm sao có thể xuất hiện bên trong trụ đá?
Âm hồn!
Lăng Hàn nói thầm, kỳ thật huyễn ảnh cũng có thể xuyên thấu vật thật, nhưng kết hợp với hoàn cảnh âm trầm chung quanh, hắn càng có khuynh hướng cho rằng đây là âm hồn.
Chẳng lẽ Cửu Dương Thánh địa cũng trấn áp một thông đạo âm phủ hay sao?
Vào thời điểm hắn suy nghĩ, âm hồn kia đã tấn công hắn.
Lăng Hàn trào phúng, chờ âm hồn tiếp cận, hắn đánh ra một quyền, năng lượng hủy diệt sôi trào.
Âm hồn kia hoảng sợ không nhỏ, nó vội vàng dừng lại và lui về phía sau.
Trong cái nhìn của nó, gặp được năng lượng hủy diệt chẳng khác gì người thường gặp quỷ.
Lăng Hàn đuổi theo, hắn vung quyền tiêu diệt âm hồn.
Từ tư liệu của Cổ Dương Thánh Nhân, âm hồn là địch nhân của tất cả sinh linh, một khi âm hồn quy mô xâm lấn, chúng sẽ thay thế vật sống, toàn bộ thế giới sẽ lộn xộn.
Cho nên, gặp được âm hồn, hắn tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.