Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4230: Phá Trận




Lăng Hàn cười cười:
- Thế nào, ta còn không thể trở thành trận sư sao?
Kim Dạ Tuyết ở bên cạnh không hiểu, ngươi là một Chú Đỉnh cảnh mang theo một cái Trúc Cơ tiến vào di tích cổ, như vậy đối phương phải có năng lực trận đạo, nếu không mang một vướng víu làm gì?
Nơi này không phải nơi tiểu bối đi theo trưởng bối lịch luyện.
Nhưng nhìn thấy biểu lộ của Đường Nghiêm, dường như không biết Lăng Hàn chính là trận sư, chuyện này kỳ quái.
- Nói nhảm!
Đường Nghiêm vội vàng nói:
- Ngươi quên chính mình là Đan sư sao? Ngươi quên trong thọ yến của bệ hạ thu được danh hiệu Trúc Cơ mạnh nhất sao? Ngươi bây giờ nói với ta, ngươi còn hiểu trận pháp? Dựa vào, ngươi muốn hù chết ta sao?
Thật hay giả?
Kim Dạ Tuyết há hốc mồm, nàng dò xét Lăng Hàn, lần này nàng đặc biệt nghiêm túc.
Trước đó nàng cũng quan sát Lăng Hàn, nhưng chỉ là một Trúc Cơ mà thôi, nàng không quan tâm nhiều lắm, chỉ nhìn một chút, xác nhận tu vi sau đó không quan tâm.
Thật sự nhìn không ra, người trẻ tuổi như vậy còn có thể ba đạo cùng tu.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Kỹ nhiều không ép thân, học thêm chút không tồi.
Đường Nghiêm như chịu ngàn vạn đả kích, tuổi của hắn cũng không lớn nhưng dựa vào thiên phú của mình cùng gia tộc chống đỡ, hắn đã xông lên Chú Đỉnh cảnh đã mười phần đắc chí, phần thành tựu này rất ghê gớm. Thế nhưng làm sao so sánh với Lăng Hàn?
Đúng vậy, người ta có tu vi võ đạo không bằng hắn, nhưng thứ nhất, tiềm lực không kém chút nào, thứ hai, người ta đồng thời đọc lướt qua đan đạo và trận đạo, hơn nữa còn luyện ra Hóa Cơ đan, tương lai có thành tựu không đoán trước trên đan đạo.
Đan võ song tu, song tuyệt đã đủ trâu bò, ngươi hiện tại lại xuất hiện một thân phận trận sư, làm sao nói nổi?
Trời ơi!
Người so với người, tức chết người.
- Ai!
Hắn thở dài, nói:
- Ta cũng nghĩ học nhiều một môn kỹ nghệ, nhưng căn bản không có thời gian!
- Tốt rồi, không nên không ốm mà rên, ta đi phá trận trước.
Lăng Hàn nói:
- Đến, ngươi tiếp tục đi lên phía trước, dẫn động trận pháp, ta cần quan sát nhiều hơn mới có thể đoán được.
Sắc mặt Đường Nghiêm tối đen, ngươi muốn ta bị đánh?
- Vậy ta lên?
Lăng Hàn cười nói.
Đường Nghiêm khoát tay chặn lại:
- Vậy quên đi, vẫn là ta đi.
Hắn có bí bảo, có thể bảo mệnh hộ thân, nhưng Lăng Hàn có sao?
Hắn đi lên phía trước, lúc này có ánh sáng đánh tới, lúc này thấy rõ ràng, hóa thành một kiếm ánh sáng.
Đường Nghiêm không thể ngăn cản, bành, ánh sáng bị ngăn cản, sau đó hắn vội vàng lui lại.
Lăng Hàn thu tất cả vào đáy mắt, sau đó hai mắt nhắm lại, ánh mắt hơi rung động, hắn đang tiến hành thôi diễn thật nhanh.
Hắn nhìn kiếm ánh sáng đánh tới, còn có biến hóa của toàn bộ hoa viên lúc trước.
- Kết hợp vườn hoa bố trí, ta có thể kết luận, đây là La Vương Bạch Điểu trận.
Lăng Hàn nói trong lòng, sau đó mở miệng nói:
- Đường huynh, ngươi lại đi ra, lần này đứng ở khối gạch thứ hai hàng thứ ba.
-... Trái đếm hay phải đếm?
Đường Nghiêm hỏi, một hàng có bốn khối gạch đây.
- Trái!
Lăng Hàn thật muốn đạp hắn một cước, ngươi đếm xem là từ trái hay phải?
Đường Nghiêm không dám hành động thiếu suy nghĩ, thẳng đến một phút đồng hồ qua đi, bí bảo lại có thể kích phát lần nữa thì hắn lại nhảy ra ngoài, rơi vào tảng đá Lăng Hàn nói tới.
A, không ánh sáng bắn ra.
Hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó đại hỉ:
- Lăng Hàn, ngươi thực sự phá trận pháp!
- Ngươi đừng cao hứng quá sớm, La Vương Bạch Điểu trận có thật nhiều biến hóa, ta cần lại quan sát mấy lần mới có thể xác định được là loại biến hóa nào.
Lăng Hàn cũng không có nhảy cẫng hoan hô, mà là từ tốn nói.
- Được, được.
Đường Nghiêm gật đầu, hắn hiện tại không có bị công kích, đã có thể nói rõ Lăng Hàn có thực lực trận đạo phi phàm.
Kim Dạ Tuyết cũng nhìn vào trong mắt, đôi mắt đẹp phát sáng giống như suy nghĩ cái gì đó.
Đường Nghiêm lại đi về phía trước, xèo, kiếm ánh sáng lại bắn tới, sau khi hắn ăn một kiếm liền vội vàng lui về nơi an toàn.
Lăng Hàn trầm ngâm một lát, nói:
- Ngươi đi vào khối gạch thứ ba hàng thứ năm.
- Được.
Đường Nghiêm nhảy ra, hắn bước vào khối gạch Lăng Hàn nói tới, quả nhiên hắn không nhận công kích.
- Đúng!
Hắn giơ ngón cái về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Đừng có đùa, tiếp tục đi lên phía trước.
- Còn phải bị đánh sao?
Đường Nghiêm cảm thấy buồn bực, nhưng hắn là tiểu Hầu gia!
Lăng Hàn chỉ cười ha ha, không để ý đến.
Đường Nghiêm cũng chỉ đùa một chút, hắn lại đi về phía trước.
A, không có công kích đánh tới?
Đường Nghiêm đã làm tốt chuẩn bị lui về phía sau, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng chính mình tùy tiện chọn khối gạch là nơi an toàn.
Lăng Hàn cũng bó tay rồi, vận khí của gia hỏa này thật sự không tệ.
- Ha ha, ta quả nhiên hồng phúc tề thiên!
Đường Nghiêm cười to.
- Đúng đúng đúng.
Lăng Hàn cũng cười, hắn bắt đầu đi lên phía trước, hắn cũng nói với Kim Dạ Tuyết:
- Ngươi bước qua khối gạch này.
- Được.
Kim Dạ Tuyết gật đầu, mặc dù nàng là hậu nhân Kim thị nhưng hiểu nơi này rất ít.
Sau khi đi hai bước, Lăng Hàn đã đứng ở sau lưng Đường Nghiêm, lúc hắn đã hoàn toàn nắm giữ trận pháp, muốn phá là không thể nào, nhưng tìm ra lộ tuyến an toàn trong đó là không thành vấn đề.
Hắn lại nhảy lên, rơi vào khối gạch thứ tư.
Chuyện này làm nội tâm Đường Nghiêm chấn động, Lăng Hàn không có bí bảo, nếu như bị ánh sáng đánh trúng, công kích cấp bậc Sinh Đan có thể miểu sát hắn mấy trăm lần.
Còn tốt chính là cũng không ánh sáng bay tới.
Đường Nghiêm thở ra một hơi, phát hiện lòng bàn tay của mình đã đổ mồ hôi.
Xèo, Lăng Hàn lại nhảy ra ngoài, hắn bước vào khối gạch thứ năm.
- Đuổi theo.
Hắn nói.
Đường Nghiêm cùng Kim Dạ Tuyết vội vàng theo sau, hoạt động đều nhịp, ngươi nhảy ta cũng nhảy, cùng theo sau lưng Lăng Hàn còn có Kim Dạ Tuyết.
Đường Nghiêm bảo Kim Dạ Tuyết đi đầu, hắn theo sau.
Hưu hưu hưu, đúng lúc này trên bầu trời lại có mấy đạo bóng người bay qua, cùng đáp xuống quảng trường.
- A, lại có thể có người mở cơ quan để di tích cổ tái hiện!
- Các ngươi là người nào của Cổ lão quỷ?
Đó là một nhóm năm người, theo thứ tự là ba nam hai nữ, nhìn qua đều là hết sức trẻ tuổi, nhưng mỗi người đều có tu vi Chú Đỉnh, toàn thân tỏa ra khí thế cường đại.
Cái gì Cổ lão quỷ?
Đường Nghiêm và Kim Dạ Tuyết đều mờ mịt, nhưng ánh mắt Lăng Hàn lóe sáng.
Hắn giết Hóa Linh Chân Quân hút máu vô cùng khả năng chính tranh đoạt tàng bảo đồ với người khác, cuối cùng bị hắn đoạn mất một chân, ngực cũng bị thương nặng, chiến lực sụt giảm, cho nên hắn cần hút máu của người khác chữa thương.
Như vậy đối thủ cạnh tranh của hắn có biết nơi này hay không?
Người như thế ít nhất cũng là Hóa Linh Chân Quân, trí nhớ của cường giả như vậy, chỉ cần gặp qua là khó quên.
Có lẽ tên cường giả kia trọng thương cho nên mới phái bọn tiểu bối tới, hắn cũng nhớ kỹ là ở đâu.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Lăng Hàn.
- Lớn mật, lại dám bất kính với đại nhân!
Lăng Hàn quyết định lừa dối một phen, lập tức quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.