Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4227: Tàng Bảo Đồ




Nhan Nhạc Sinh vội vàng lục soát thân thể lão giả, tự nhiên hắn không có phát hiện ra cái gì, lúc này lườm Lăng Hàn:
- Đồ trên người hắn đâu? Giao ra, đây đều là vật chứng, không được nuốt riêng.
Ha ha, đây là trò cười.
Ta bằng năng lực giết hắn, tại sao phải giao ra?
Lăng Hàn biết, đối phương chỉ có lòng tham mà thôi, dù sao lão giả này chính là Hóa Linh Chân Quân, ngẫm lại cũng biết, dạng cường giả này khẳng định có gia sản kinh người.
Hắn lắc đầu:
- Không có.
- Ngươi thấy ta giống đồ đần sao?
Nhan Nhạc Sinh lạnh lùng hỏi ra, lời nói dối quá cấp thấp.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Giống.
- Biết ta không phải!
Nhan Nhạc Sinh không nghĩ tới Lăng Hàn lại to gan và trực tiếp như vậy, lại có thể gật đầu, mặt của hắn tái đi, ngươi quá mức rồi, dù thế nàota cũng là cấp trên của ngươi, càng là cường giả Chú Đỉnh, ngươi dám không cho ta mặt mũi?
- Lăng Hàn, ngươi không muốn sống sao?
Hắn lành lạnh nói.
Ngươi một lần một lần không nhìn ta, thật sự cho rằng ta không dám ra tay trị ngươi?
- Ha ha, hung thủ đã bị mang về, chuyện sau này do ngươi xử lý.
Lăng Hàn phất phất tay, quay người đi ra ngoài.
Nhan Nhạc Sinh muốn xuất thủ, nhưng ngẫm lại phía sau Lăng Hàn còn có một tiểu Hầu gia, hắn áp chế tức giận trong lòng.
Hắn không thể trêu vào Đường Nghiêm, nhiều lắm hãm hại Lăng Hàn một chút, lợi dụng quy tắc chế độ gài bẫy Lăng Hàn, hắn dám đứng đấu với Đường Nghiêm hay sao?
Thứ nhất hắn không dám, thứ hai hắn cũng không có tư cách này.
Lăng Hàn về đến nhà, hắn lấy tấm kim loại ra cho mọi người nghiên cứu
- A, đây là Hàn Thủy kim phi thường hiếm thấy.
Nhị Oa lên tiếng.
- Đúng là nó, ta bẻ không gãy.
Đại Oa nhe răng, nàng đang cố gắng bẻ gãy tấm kim loại.
Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh, tiểu cuồng này lực lớn, nếu không phải tấm kim loại không gãy, chỉ sợ hiện tại đã hóa thành mảnh vỡ.
- Cho bản tọa!
Đại Hắc Cẩu chui ra, nó cắn vào tấm kim loại.
- Vừa vặn làm đồ lót cho bản tọa.
- Cút!
Lăng Hàn đá một cước, Đại Hắc Cẩu đỡ được.
Hắn đặt kim loại lên bàn, nói:
- Đây là một tấm tàng bảo đồ.
- Đúng thế, có sông núi nha.
Hổ Nữu cũng đang nghiên cứu, dùng ngón tay lục lọi, nói:
- Thật kỳ quái, đây không phải khắc lên đi, không có cảm giác lồi lõm.
- Hổ nữu, Hàn Thủy kim chỉ dùng thần niệm rót vào liền có thể hình thành các loại hình tượng, hơn nữa còn có hiệu quả hỗ trợ cực lớn, khi tới nơi đặc biệt sẽ xuất hiện đặc thù.
Nhị Oa giải thích nói.
A, thật sự thần kỳ.
Lăng Hàn cảm thấy hứng thú mười phần, hắn vuốt ve tấm kim loại.
- Đáng tiếc, chúng ta cũng không phải người Thanh Long Hoàng Triều, chúng ta không biết nơi này ứng với nơi nào.
Hắn lắc đầu, nói:
- Ta nghĩ, có lẽ tên Hóa Linh Chân Quân kia biết ở nơi nào.
Đám người Nữ Hoàng cũng nghe được sự kiện hút máu từ chỗ Lăng Hàn, bởi vậy, Nữ Hoàng lập tức nói:
- Hóa Linh cảnh tranh đoạt bản đồ với kẻ khác nên bị thương, cho nên, hắn đang dưỡng thương, chờ sau khi thương thế lành sẽ đi tìm.
- Bảo tàng bảo tàng!
Hai mắt Hổ Nữu phát sáng, nàng thích nhất náo nhiệt.
- Thật sự đi tìm bảo tàng thì phải tìm người trước.
Lăng Hàn nói.
- Đường Nghiêm?
Nữ Hoàng nói.
Lăng Hàn gật đầu:
- Hắn là dân bản địa, hắn biết rõ hơn chúng ta, hơn nữa còn là tiểu Hầu gia, nắm trong tay rất nhiều tài nguyên, hắn sẽ dễ dàng tìm được nơi này, nếu như đây thật là trên Nguyệt Hoa tinh.
Trải qua thời gian chung sống dài như vậy, hắn cũng cảm thấy Đường Nghiêm là người đáng kết giao, nếu như đó thật sự là bảo tàng, Lăng Hàn không ngại mang theo Đường Nghiêm đi cùng.
Lại nói, dù sao Đường Nghiêm cũng là Chú Đỉnh cảnh, cũng có thể tính là chiến lực mạnh mẽ.
Ngày thứ hai hắn đi tìm Đường Nghiêm, hắn đã lười quản vụ án giết người hút máu hắn, Nhan Nhạc Sinh muốn đoạt công lao cũng tùy hắn, hắn không có hứng thú phong thưởng của Thanh Long Hoàng Triều.
Hắn nhanh chóng đi tới tiểu Hầu phủ, bảo người thông bẩm Đường Nghiêm.
- Lăng đại nhân chờ chút.
Gác cổng nhận ra Lăng Hàn, vội vàng đi vào bẩm báo.
Một lúc sau Đường Nghiêm tự mình ra đón.
- Ngươi tới thăm ta sao?
Đường Nghiêm giả vờ quở trách.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng:
- Trước đó có vụ án nên ta vẫn bận bịu, cho nên không có lo lắng.
- Vụ án gì? Không phải là giết người hút máu đấy chứ?
Đường Nghiêm hỏi.
- Đúng vậy.
Lăng Hàn gật gật đầu.
- Vậy ngươi khổ rồi, vụ án này cũng không thể phá trong thời gian ngắn.
Đường Nghiêm cười nói.
- Kia thật xấu hổ, hôm qua ta đã bắt được hung thủ rồi.
- A?
Đường Nghiêm hết sức kinh ngạc.
- Hơn nữa, ta còn có một phần thu hoạch, cố ý mời ngươi đi cùng.
- A?
Hai người đi vào trong phủ, Lăng Hàn nói tới chuyện liên quan tới tàng bảo đồ, Đường Nghiêm từ hờ hững biến thành nghiêm túc.
Có thể bị một vị Hóa Linh Chân Quân xem như bảo bối, thậm chí vô cùng khả năng bởi vậy mà trọng thương, phần tàng bảo đồ này có giá trị kinh người.
- Ha ha, ngươi thật sự đủ thú vị!
Đường Nghiêm nói.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Kỳ thật chủ yếu là ta không quen với Nguyệt Hoa tinh, nếu không ta cũng sẽ không nghĩ đến ngươi.
- Ha ha!
Đường Nghiêm cười to, hắn đương nhiên sẽ không cho lời này là đúng, nếu thật sự tìm người quen thuộc Nguyệt Hoa tinh thì hắn không tìm thấy sao?
Sau khi đi vào thư phòng, Lăng Hàn lấy Hàn Thủy kim ra, hắn đưa tới chỗ Đường Nghiêm.
- A, ta có chút ấn tượng với nơi này.
Đường Nghiêm sờ cằm, lộ ra vẻ suy tư.
Một lát sau, hắn mở liên tiếp khí ra, điều tra địa đồ Nguyệt Hoa tinh, sau đó hình chiếu xuất hiện.
Trên Nguyệt Hoa tinh, người bình thường chỉ có thể mua được bản đồ giản lược, có rất nhiều khu vực trống, hơn nữa tỉ lệ cụ thể có sai lầm lớn, nhưng bản đồ trong tay Đường Nghiêm lại tỉ mỉ và xác thực.
- Chính là nơi này.
Đường Nghiêm chỉ vào một nơi, sau đó phóng đại, đó là hồ nước lớn.
- An Sơn hồ?
Lăng Hàn kinh ngạc.
Đường Nghiêm gật đầu:
- Địa hình bốn phía đều cực kỳ phù hợp, là hồ này. Nhưng thời gian vẽ bản đồ này đã là mấy vạn năm trước, bởi vậy thương hải tang điền, có khả năng sông núi ban đầu đã biến thành hồ nước.
- Chuyện này rất có thể.
Lăng Hàn biểu thị đồng ý.
- Ngươi nghĩ xuất phát lúc nào?
Đường Nghiêm hỏi.
- Đã phá hung án hút máu, đoạn thời gian gần nhất ta không có việc gì, tùy thời có thể đi.
Lăng Hàn nói.
- Nhanh như vậy?
Đường Nghiêm lại hỏi.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Được, vậy thì ngày mai đi.
- Nhanh như vậy?
- Ngươi không phải là muốn mau chóng sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Vậy một lời đã định.
Đường Nghiêm nói.
Đã thương nghị xong, Lăng Hàn liền trở về chỗ ở, mặc dù có pháp khí không gian nhưng nơi đi tới có khả năng là di tích cổ, cần phải làm chuẩn bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.