Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3967: Thói Đời Nóng Lạnh




Đám người thấy thế đều kinh hãi.
Cho dù là Đại hoàng tử, Thất hoàng tử đến đây, nàng cũng không ra đón, chỉ bảo Lục Hải Nguyên đi đón mà thôi, bày giá đỡ rất cao.
Nhưng bây giờ Hồng Thiên Bộ xuất hiện, nàng lại tự mình nghênh đón.
Mặt mũi Hồng Thiên Bộ lớn như thế?
Sắc mặt đám người Đại hoàng tử âm trầm, cảm giác nhận phải một vạn tổn thương.
Nhưng hậu trường của Kim Ngọc Lộ chính là Hóa Linh Chân Quân, bọn họ làm sao dám phát tác?
Nếu như bọn họ biết, lão tử của mình cũng là Chân Quân, khẳng định sẽ kìm nén không được, khốn kiếp, đây chính là địa bàn của Trần gia, các ngươi dám không nể mặt mũi?
Nhưng Trần Phong Viêm điệu thấp quá mức, chưa từng trực tiếp bộc lộ tu vi của mình, làm cho đám con cái của hắn sợ đầu sợ đuôi, có tính là hãm hại con mình hay không?
Lăng Hàn hiểu rõi, Trần Phong Viêm hiện tại nhất định phải điệu thấp, nếu không Thanh Long Hoàng Triều biết sự tồn tại của hắn, khẳng định sẽ xuất động cường giả xử lý hắn.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Qua một lúc, chỉ thấy Kim Ngọc Lộ và Hồng Thiên Bộ kết bạn đi vào, nam anh tuấn, nữ tuyệt mỹ, rất xứng đôi.
Từ thái độ của Kim Ngọc Lộ là có thể nhìn ra nàng xem trọng Hồng Thiên Bộ thế nào.
Hai người giống như bạn cũ lâu năm, vừa đi vừa châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng còn nhìn thấy Kim Ngọc Lộ tươi cười yểu điệu, đẹp không sao tả xiết, làm cho rất nhiều nam nhân phải nhìn thẳng.
Nữ tử này có mỹ mạo cũng không thua gì công chúa Yêu tộc, đã hấp dẫn không ít tâm thần nam nhân.
- Thời gian đã tới, bắt đầu thịnh hội đi.
Kim Ngọc Lộ ngồi vào chủ vị, Hồng Thiên Bộ được an bài vị trí gần phía trước, hiển nhiên rất xem trọng hắn.
Đám người Đại hoàng tử không cam lòng, chỉ là hạ thần còn dám cưỡi lên đầu bọn họ?
Bọn họ không dám phàn nàn với Kim Ngọc Lộ, nhưng Hồng Thiên Bộ là thần tử Trần gia, bọn họ không cần cố kỵ như vậy.
- Hồng Thiên Bộ, gặp đám cô vương ời, vì sao không hành lễ?
Tam hoàng tử nổi giận đầu tiên, hắn gần đây rất khó chịu, Lăng Hàn không nể mặt hắn, hiện tại Hồng Thiên Bộ lại ngang nhiên ngồi lên đầu hắn, hắn làm sao chịu nổi.
Hồng Thiên Bộ cười nhạt một tiếng:
- Hóa ra là mấy vị điện hạ, tha thứ Hồng mỗ mắt vụng về, không nhìn thấy.
Lấy cớ rất sứt sẹo.
Thất hoàng tử cũng không thể nhịn nổi, thản nhiên nói:
- Hồng Thiên Bộ, ngươi cảm thấy cánh cứng cáp rồi, có thể coi trời bằng vung?
- Tại sao điện hạ nói thế?
Hồng Thiên Bộ cười nói:
- Hồng mỗ coi trời bằng vung chỗ nào?
- Hồng Thiên Bộ, ngươi thật cho rằng không ai trị được ngươi sao?
Bỗng nhiên Thất hoàng tử vỗ ghế đứng dậy.
- Đủ rồi!
Kim Ngọc Lộ quát lớn, ánh mắt nàng đảo qua.
- Hồng huynh có thanh danh thiên kiêu, ngay cả gia sư cũng nghe thấy, đã cố ý thu Hồng huynh làm đệ tử thân truyền!
Nàng dừng một chút, chờ đám người có thời gian tiêu hóa tin tức nặng ký này, sau đó mới nói:
- Gia sư chính là Hóa Linh Chân Quân, đặt trong tinh không cũng là tồn tại đỉnh cấp, huống chi nơi này là vùng đất nguyên thủy.
- Thế nào, các ngươi muốn khi dễ, nhục nhã đệ tử của gia sư ta sao?
Nàng lạnh lùng nhìn sang các hoàng tử, khí thế cao cao tại thượng áp bách bọn họ.
Các ngươi là hoàng tử thì thế nào, ở trong mắt nàng giống như cỏ rác.
Nhiều hoàng tử cảm thấy ủy khuất, bọn họ là hoàng tử đấy, bây giờ lại bị người ta chỉ vào mặt mắng, còn kém phun nướt bọt vào mặt.
Nhưng Kim Ngọc Lộ không giống với những người khác, nàng chính là đệ tử của Hóa Linh Chân Quân!
Hiện tại cũng không phải một năm trước, mỗi người còn tưởng rằng Khai Khiếu cảnh chính là võ đạo đỉnh phong, người nào không biết Hóa Linh cảnh là tồn tại cao thượng cỡ nào?
Ai dám trở mặt với đệ tử Hóa Linh Chân Quân?
Không sợ đến lúc đó sư phụ người ta xuất thế, một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi sao?
Bởi vậy, nhiều hoàng tử chỉ có thể nuốt cơn giận mà không thể làm gì.
Hồng Thiên Bộ tươi cười, những rác rưởi này muốn tranh phong với hắn?
Ánh mắt hắn đã sớm nhìn thật xa, thậm chí những đệ tử, hậu nhân của Hóa Linh Chân Quân trong lồng giam cũng không đặt vào mắt hắn, mục tiêu của hắn là truyền nhân của những đại giáo trong tinh không, có tư cách xưng là thánh tử, thánh nữ, là người mạnh nhất trong cùng thế hệ.
Hắn muốn lực áp những thiên kiêu này, thành tựu mạnh nhất thời đại.
Lúc giọng nói Kim Ngọc Lộ hạ xuống, lúc này có rất nhiều người mời rượu lôi kéo làm quen Hồng Thiên Bộ, người trẻ tuổi này đã quật khởi, được Hóa Linh Chân Quân thu làm đệ tử, ngày sau thành tựu Sinh Đan thậm chí Chân Ngã chỉ là chuyện nhỏ.
So sánh ra, bên phía các vị hoàng tử rất vắng vẻ.
Thói đời nóng lạnh, Trần Phong Viêm còn chưa có chết nhưng đã có rất nhiều người không chờ được đã ôm bắp đùi kẻ khác.
Những tuổi trẻ tuấn kiệt bên cạnh Kim Ngọc Lộ đều cười lạnh, bọn họ là quân tiên phong đả kích uy vọng của Trần gia.
Vì cái gì bọn họ dám?
Đầu tiên, bọn họ có bối cảnh cường đại, thứ hai, bọn hắn cũng không có làm trái yêu cầu của Trần Phong Viêm, bọn họ cũng không phải cường giả Tiên đồ, cũng không có giết người phóng hỏa, xúc phạm luật pháp nha?
- Báo!
Đột nhiên có một tên hạ nhân chạy tới, thở phì phò, dáng vẻ hoảng sợ.
- Vì sao vội vàng hấp tấp như thế?  
Lục Hải Nguyên không vui nói.
- Lăng, Lăng, Lăng Hàn đến rồi!
Tên hạ nhân lắp bắp nói ra.
- Lăng Hàn?
Lục Hải Nguyên cười lạnh, hắn cố ý không phat thiệp mời Lăng Hàn, chính là muốn khó xử đối phương.
Ngươi không đến, vậy tương đương sợ hãi, ngươi đã đến thì thế nào? Chỉ càng mất mặt mà thôi.
Phương xa có tiếng ồn ào vang lên, Lục Hải Nguyên cau mày, chỉ thấy có hai người sóng vai đến đây, phía sau bọn họ có mười mấy người, cho dù muốn cản cũng không cản được.
Lăng Hàn, Bích Tiêu công chúa.
Lục Hải Nguyên khoát tay, nói:
- Đi xuống đi.
Những hạ nhân kia như được đại xá, cũng không ngăn cản Lăng Hàn, nhao nhao quay đầu rời đi.
- Lăng Hàn, đây là lãnh địa tư nhân, không được mời không được vào!
Lục Hải Nguyên nói với Lăng Hàn:
- Nếu ngươi mặt dày mày dạn tới đây, vậy thì tìm vị trí ngồi đi, dù sao cũng không kém bố thí ngươi chút cơm canh.
Lời này rất cay độc.
Lăng Hàn nhìn Lục Hải Nguyên, tiểu tử này đúng là điển hình mặt người dạ chó, quá mức ngu xuẩn. Hắn nói:
- Ngu ngốc, ngươi biết khắp thiên hạ đều là vương thổ hay không? Các ngươi tự nhiên tiến vào đế đô, vì cái gì không báo cáo với Ngoại Vụ phủ? Muốn dựa vào may mắn, bổn phủ chủ không tra sao?
A, còn có thể như vậy?
Tất cả mọi người kinh ngạc, không nghĩ tới Lăng Hàn lại tấn công vào góc độ này.
Đúng thế, đám người Kim Ngọc Lộ, Lục Hải Nguyên có địa vị lớn hơn nữa, bọn họ cũng bước ra từ lồng giam, thuộc về đối tượng bị Ngoại Vụ phủ quản lý, nhưng mọi người đều bị Hóa Linh Chân Quân dọa sợ, có ai dám đối đầu với bọn họ chứ?
Bởi như vậy, Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa không phải tự tiên xông vào, mà là có lý có cứ, thậm chí có thể niêm phong nơi này, đuổi đám người Kim Ngọc Lộ ra khỏi đế đô.
Tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt.
Lục Hải Nguyên sững sờ, sau đó cười ha ha:
- Đã sớm nghe nói qua miệng lưỡi của ngươi bén nhọn, thật sự danh bất hư truyền! Nhưng mà, đừng nói ngươi chỉ là Minh Văn cảnh nho nhỏ, cho dù Trần Phong Viêm tới, gặp chúng ta cũng phải khách khí.
- Quỳ xuống!
Bỗng nhiên hắn quát lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.