Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3837: Tàn ngược




Vũ Văn Hống lại bỏ thêm một quả hóa hình.
Cũng may hắn là thiên tài Yêu tộc, nếu không cũng không có khả năng ở dưới điều kiện bản thân đã biến hóa còn có một quả hóa hình.
Hắn tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng lại suy nghĩ một chút, dù sao hắn nhất định thắng, cần phải lưu ý sao?
Vũ Văn Hống cũng không quan tâm Lăng Hàn đặt cược cái gì. Dù sao mục tiêu của hắn chính là đánh Lăng Hàn, tốt nhất là có thể phế bỏ nhân tộc này.
- Có thể?
Hắn trầm giọng hỏi.
Lăng Hàn nhe răng cười, dùng ngón tay móc một cái:
- Đến đây đi.
Vũ Văn Hống đi nhanh về phía Lăng Hàn.
Ầm.
Hắn hoàn toàn phóng ra khí thế của bản thân, từ Hoán Huyết, Cực Cốt đi thẳng đến Minh Văn. Hắn đã từng trải qua ba lần trình độ sinh mạng nhảy vọt cực lớn, ở trên bản chất vượt xa so với Lăng Hàn.
Nhất là Minh Văn Cảnh, cơ quan nội tạng ở bên trong thân thể có khắc bức tranh đạo văn thiên địa, có thể thu nạp, dẫn động lực lượng thiên địa, chiến lực nhảy vọt vô cùng khủng khiếp.
Hắn thoả thích đẩy mạnh chiến lực của bản thân. Như vậy một khi ra tay, hắn sẽ lấy thế lôi đình vạn quân đánh bại Lăng Hàn, sẽ không cho đối phương một chút cơ hội nào.
- Chẳng qua là nhân tộc mà thôi.
Hắn khinh thường nói.
Những lời này khiến cho đám người nhân tộc đều biến sắc, lộ ra một sự buồn bực. Ngươi chỉ là một thần tử của hàng quốc còn dám mở miệng nói ra những lời ngông cuồng như vậy?
Nhưng dựa vào bản tâm mà nói, bên trong Minh Văn Cảnh, ngoại trừ Hồng Thiên Bộ ra, còn có ai có thể cùng hắn chống đỡ?
Yêu tộc ở dưới tiên đồ quả thực mạnh mẽ. Về điểm ấy phải thừa nhận.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Chỉ riêng lời này của ngươi, ta nhất định đánh cho ngươi khóc mới thôi.
- Mơ mộng hão huyền!
Vũ Văn Hống đi càng lúc càng gần. Thân thể rõ ràng cao ráo không vạm vỡ, bên trong lại thật giống như ẩn giấu một con rồng lớn, tản ra khí tức hùng hồn vô cùng.
- Hiện tại, nên tỉnh mộng rồi.
Hắn phóng tới, một quyền đánh về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn tâm niệm thoáng động, tuyệt đối công bằng lập tức phát động.
Oong.
Một lực lượng chí cao di chuyển. Bên trong khu vực mười trượng, tất cả công bằng.
- Cái gì?
Vũ Văn Hống không khỏi kinh ngạc la lên thất thanh. Bởi vì hắn phát hiện tu vi của mình tự nhiên giảm xuống thẳng tắp, đúng là rơi đến cấp bậc Cực Cốt Cảnh lục cốt.
Không sai, hắn ở Cực Cốt Cảnh cũng phá tan cực hạn. Bằng không làm sao có thể đủ yêu nghiệt đến mức chiến đấu cùng với Hồng Thiên Bộ?
Hắn lập tức trấn tĩnh lại. Cực Cốt lục giai lại như thế nào. Hắn vẫn chiếm ưu thế cực lớn, ở trên trình độ sinh mạng vượt xa so với Lăng Hàn.
Hắn hét lớn một tiếng, thế xông tới vẫn không ngừng, vẫn là một quyền đập tới.
- Tình huống gì vậy?
- Tại sao khí thế của Vũ Văn Hống thoáng cái giảm xuống nhiều như vậy?
Tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái. Loại cao thủ giống như như tam hoàng tử lại lập tức híp mắt lại. Bọn họ thấy được nhiều thứ hơn. Đôi mắt đẹp của Bích Tiêu công chúa trở nên căng thẳng. Nàng đã đoán được nguyên nhân.
- Cút cho ta!
Lăng Hàn quát lớn một tiếng. Hắn cũng ngưng tụ lại một quyền, nghênh đón về phía Vũ Văn Hống.
Hai lực lượng va chạm vào nhau, nhất thời dẫn phát sóng kịch liệt. Lực quyền của Vũ Văn Hống lập tức vỡ nát. Lực quyền cường thế Lăng Hàn đẩy mạnh nghiền ép qua.
Ầm một tiếng, Vũ Văn Hống lập tức bị chấn động bay ra ngoài.
Lăng Hàn cất bước liền đuổi theo. Tuyệt đối công bằng có hạn chế khu vực bao phủ, hắn không thể để cho Vũ Văn Hống rời khỏi mình mười trượng. Bằng không tu vi của đối phương sẽ khôi phục.
Vèo.
Dưới tốc độ nhanh chóng gấp ba lần vận tốc âm thanh, Lăng Hàn đã đuổi kịp Vũ Văn Hống, lại là một quyền đánh tới.
Vũ Văn Hống đón đỡ. Nhưng ở dưới lực lượng năm mươi tầng Yêu Hầu Quyền chồng chất, hắn ngăn cản thế nào được?
Ầm.
Hắn lại bị đánh bay ra.
Lăng Hàn đuổi theo, hai tay đánh ra không ngừng.
Ầm ầm ầm.
Vũ Văn Hống nhất thời chỉ còn lại kết cục bị đánh tơi bời.
Trong cùng giai đánh một trận, Lăng Hàn vô địch là không cần điều kiện.
Vũ Văn Hống lại như thế nào? Hãy còn cao năm cảnh giới nhỏ thì lại như thế nào?
Đây chỉ là một bên tàn ngược.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Ai có thể nghĩ tới điều này?
Lẽ nào Lăng Hàn mạnh đến mức đã nghịch thiên, có thể nhảy qua hai cảnh giới lớn vẫn là vô địch?
- Nhìn trên người của hắn, có ánh sáng huy di chuyển.
Có người lo lắng nói, nói ra chân tướng.
- Đó là bảo giáp. Phía trên bố trí một trận pháp, cứng rắn kéo tu vi của Vũ Văn Hống đến Cực Cốt Cảnh.
- Nói cách khác, đây là Cực Cốt Cảnh đánh một trận công bằng.
- Không, Vũ Văn Hống thật ra còn có ưu thế. Hiện tại hắn cũng không nhất cốt, mà là ngũ cốt.
- Cho dù như vậy, hắn vẫn không địch lại?
- Điều này... không phải có thể nói rõ, Lăng Hàn mạnh đến mức nghịch thiên!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nói không ra lời.
Vũ Văn Hống lại muốn khiêu chiến Hồng Thiên Bộ. Hai người đều là Minh Văn Cảnh. Điều đó có thể thấy được Vũ Văn Hống có lòng tin tràn đầy tới mức nào.
Nhưng bây giờ?
Lăng Hàn và Vũ Văn Hống đều là Cực Cốt Cảnh. Hơn nữa Vũ Văn Hống còn chiếm ưu thế mấy cảnh giới nhỏ, lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Lăng Hàn. Đây là thiên tài thế nào?
Không có ai biết, Lăng Hàn lại đột phá thất biến. Điều này thậm chí dẫn động thiên địa dị tượng.
Ngay cả thiên địa cũng bị kinh động, có thể thấy được bước này vượt qua là kinh khủng tới mức nào.
Lúc này mới khiến cho Lăng Hàn nắm giữ tự tin tuyệt đối, đánh một trận cùng giai, không có bất kỳ điều kiện gì, hắn tuyệt đối vô địch.
Sự thực cũng quả thật là như vậy.
Lăng Hàn truy kích, trong lúc hai tay vung ra công kích, lực lượng khủng khiếp điên cuồng phun ra. Cho dù là Vũ Văn Hống lại như thế nào? Cũng chỉ có thể chịu đòn.
Mười phút cũng đủ hắn đánh đối thủ này thành cặn bã.
Thật ra nhiều lắm năm phút mà thôi, Bích Tiêu công chúa đã hô ngừng chiến đấu, thay mặt Vũ Văn Hống chịu thua.
Thực sự không đành lòng nhìn. Đây là hoàn toàn được đơn phương tàn ngược.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, đưa mắt liếc nhìn đám người yêu tộc, thản nhiên nói:
- Còn có ai muốn đi gặp ta khiêu chiến?
Lúc này hắn dễ dàng chiến thắng Vũ Văn Hống, khí thế ép ra, giống như một vị đại ma thần, ép tới trong lòng mỗi người đều cảm thấy nặng nề, hoàn toàn không thở nổi.
- Ha hả.
Lăng Hàn cầm lấy gậy trúc và quả hóa hình trên bàn đá, nghênh ngang rời đi.
Không có ai biết, thời gian mười phút sắp đến, lại có cường giả khiêu chiến về phía Lăng Hàn, tuyệt đối công bằng sẽi không có tác dụng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.