Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3774: Giết thì đã có sao?




Có một liền có hai. Tất cả mọi người đều biểu thị, tất cả bọn họ có việc gấp cần phải xử lý, thỉnh cầu mở ra trận pháp, để cho bọn họ ra ngoài.
Lăng Hàn biết, những người này vẫn sợ mình giết người diệt khẩu.
Hắn cười, ném ra Trở Tuyệt Trận lại mở ra lỗ thủng. Mọi người giống như ngựa khát uống nước suối, phía sau tiếp phía trước chạy ra ngoài.
Chỉ là một hồi, tất cả mọi người đều chạy sạch. Bên ngoài lại không có một ai tiến vào.
Bọn họ tất nhiên là khiếp sợ. Chiến lực của Lăng Hàn quá kinh khủng, nghiễm nhiên vô địch Cực Cốt Cảnh. Còn ai dám tranh cướp bảo quả với hắn?
Ầm.
Trận cơ của Trở Tuyệt Trận không chống đỡ nổi lực lượng của trận pháp, rất nhanh lại tan vỡ.
Lăng Hàn quay đầu lại. Hắn cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào. Tìm kiếm bảo quả quan trọng hơn. Hơn nữa, trên đời này cũng không chỉ có hắn là trận sư. Nói không chừng phía sau rất nhanh lại có người mang theo trận sư qua, phá vỡ cấm chế tiến vào?
Cần tận dụng thời gian.
Vườn thuốc lớn đến kinh người. có thể tưởng tượng được, trước đây Hằng Nguyệt Giáo này khẳng định rất có thế lực, mới trồng vô số bảo thụ, bồi dưỡng được một nhóm lại một nhóm đệ tử cường đại.
Nhưng bây giờ, phần lớn khu vực ở đây đều chỉ còn lại có cỏ dại.
Lăng Hàn tìm một hồi, phát hiện ra gốc cây bảo thụ đầu tiên.
Huyết Nguyệt Ngân Lân Quả.
Cây này rất cao, có chừng mười trượng. Nhưng phía trên kết trái lại thật sự ít ỏi. Chỉ có chín quả.
Lăng Hàn nhìn xuống. Chín quả này phần lớn đều không có trưởng thành. Bằng không đứng ở phía dưới sẽ ngửi thấy được mùi trái cây mê người.
Để lại hay là không để lại?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, vẫn leo lên cây, hái chín quả xuống.
Lưu lại cũng chỉ có tiện nghi cho những người khác, còn không bằng tự mình hái. Tuy rằng dược hiệu sẽ yếu hơn rất nhiều, nhưng luôn có thể mang đến cho hắn một ít lợi ích.
Hắn lại bắt đầu tìm kiếm. Nhưng lúc này vận khí của hắn thật sự không được tốt. Tuy rằng lại để cho hắn tìm được vài cây bảo thụ, nhưng kết quả đều không có chín, còn rất non. Có khả năng cần hai ba năm nữa mới có khả năng chín được.
Nửa ngày sau, hắn cuối cùng có thu hoạch.
Hắn hái được bốn quả Lưu Diễm Hỏa Liên đã chín. Loại quả này cũng giống như quả hồng lông, cũng có thể nâng cao tu vi.
Nói như vậy, sau khi đột phá ngũ biến, là có thể rất nhanh đạt được ngũ biến đỉnh phong.
Mục tiêu của Lăng Hàn đương nhiên không chỉ là ngũ biến, mà là lục biến, khiến cho trình độ sinh mạng tiến tới đột phá cực hạn.
Hắn tiếp tục tìm kiếm. Dần dần hắn đi tới khu vực trung tâm của vườn thuốc.
- Éc éc!
Heo béo bất mãn phát ra tiếng kêu. Ngươi là một tên khốn kiếp, muốn heo đại gia nhà ngươi chết đói sao?
- Ăn hàng, ngươi có thể có chút tiền đồ hay không?
Lăng Hàn cười nói.
Con heo béo lắc cái đuôi nhỏ. Đối với chuyện tham ăn này, nó chưa bao giờ cho là khuyết điểm.
- Được được được, ăn trước.
Lăng Hàn lấy ra nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu nấu lên.
Lại nói tiếp, hắn cũng có chút đói bụng.
Sau khi một người một heo ăn no nê, con heo háo sắc lập tức ngả đầu lại ngủ, còn phát ra tiếng ngáy rất lớn.
Lăng Hàn thở dài. Có thể ăn có thể ngủ, không hổ danh là heo.
Hắn mang theo con heo này đi. Sau khi lại đi một hồi, hắn chỉ thấy phía trước xuất hiện một gian phòng.
Diện tích rất lớn, trên tường còn có từng đạo trận văn.
A, bản thân vườn thuốc này lại có trận pháp bảo vệ. Vì sao phía trên gian phòng này còn có trận pháp?
Lẽ nào, phương diện này còn che cất số lượng thuốc hiếm lớn?
Lăng Hàn không khỏi phấn chấn. Trên con đường võ đạo t, Tầm Bí Cảnh, Sinh Đan Cảnh cũng có thể không phải là điểm cuối. Bây giờ hắn nhận được bảo quả đều nhằm vào Hoán Huyết, Cực Cốt Cảnh. Theo lý mà nói, khẳng định còn có bảo quả cấp độ cao.
Nhưng ở chỗ này sao?
Một viên ăn vào khiến cho trình độ sinh mệnh của hắn xuất hiện biến hóa che trời lật đất hay sao?
Hắn bắt đầu phá giải trận pháp. Nhưng đây là một sát trận. Chỉ là lấy niệm lực cảm ứng một chút, đã khiến Lăng Hàn phát ra một hàn ý mãnh liệt.
Nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
Ừ. Heo háo sắc cuối cùng cũng phát huy được công dụng.
Tay phải của Lăng vung lên.
Vèo.
Heo háo sắc lại bay ra ngoài.
Trận pháp bị kích động. Nhất thời lại có một đạo kiếm quang chém về phía heo háo sắc.
Phụt.
Kiếm khí chém rắn chắc, nhưng phòng ngự của con heo háo sắc cũng mạnh đến mức làm cho người ta không nói được lời nào. Đạo kiếm quang này cũng hoàn toàn không tạo thành tổn thương.
- Éc éc!
Nhưng con heo háo sắc lại tỉnh lại. Bốn chân của nó múa loạn. Khốn kiếp, hắn sắp ngã
Ầm.
Con heo háo sắc bị quăng, ngã chổng vó. Trận pháp lại không ngừng phát động, chém về phía con heo háo sắc.
Vèo vèo vèo.
Kiếm quang giống như lửa cháy rừng rực, bay lượn đầy trời.
Lăng Hàn lại nhìn không chớp mắt. Hắn đang quan sát trận pháp.
Con heo béo tuy rằng không khiếp sợ công kích, nhưng bị kiếm quang công kích hiển nhiên khó chịu. Nó khó khăn di chuyển cái chân nhỏ ngắn, cố gắng chạy ra ngoài. Chỉ là kiếm quang đảo qua, nó đã bị chém bay.
Đáng thương cho em bé. Không, đáng thương cho heo.
Ở trong lòng Lăng Hàn mặc niệm một chút, lại quan sát càng cẩn thận hơn.
Trận pháp chỉ là mượn đại thế của thiên địa, cho nên không có một môn trận pháp nào là không thể phá giải.
Nhưng muốn phá giải trận pháp, lại cần phải lấy thân thử nguy hiểm. Người khác ai nguyện ý cho ngươi ngăn cản đao cho ngươi?
Con heo háo sắc lại là nhân vật hoàn mỹ cho hành động này, đao thương không vào, phòng ngự khó giải, lại có thể hoàn toàn dẫn động uy lực của trận pháp ra, khiến cho Lăng Hàn quan sát tỉ mỉ.
Mấy phút sau, hắn lộ ra vẻ kinh hãi. Nếu như chính bản thân hắn tự mình đi thử, vậy bây giờ chí ít đã chết vài lần.
Ừ, lần này mang theo con heo háo sắc thật sự không có sai.
Chí ít mười mấy phút sau, heo háo sắc mới khó có thể bò đi ra. Nó quay về phía Lăng Hàn hừ hừ vài tiếng, hận không thể nuốt sống hắn.
- Đừng nóng giận. Dù sao ngươi da thô thịt dày không có chuyện gì.
Lăng Hàn cười nói.
- Cùng lắm thì, buổi tối mời ngươi ăn ngon!
Heo béo muốn biểu hiện kiên cường một chút, nhưng nước miếng lại không tự chủ được chảy ra. Nó bi ai phát hiện, quá tham ăn cũng không phải là một chuyện tốt. Ngay cả tức giận cũng không làm được.
Sử dụng ăn để giải quyết con heo nhỏ xong, Lăng Hàn tiếp tục cầm nó khi dò đường, tìm hiểu trận pháp này biến hóa.
Hắn tập trung tinh thần, cũng quên cả thời gian trôi qua. Mãi đến khi con heo béo nhìn về phía hắn kháng nghị, hắn mới phát hiện sắc trời đều đã tối đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.