Này, từ khi nào thiên kiếp trở nên lợi hại dữ vậy?
Tiên Vương độ kiếp ngây người, gã sắp độ thiên kiếp khủng bố vậy sao? Đứng còn không thẳng nổi thì lấy gì độ kiếp?
Chợt một bóng người đáp xuống, áo xanh tiêu sái nổi bật.
Lăng Hàn phất tay, chiêu bài của Bắc Đẩu đạo tràng rơi vào tay hắn.
Lăng Hàn cười to bảo:
- Bắc Đẩu lão tặc, chiêu bại của ngươi bị ta gỡ rồi, muốn lấy về thì đuổi theo ta!
Ngay lúc này thiên kiếp đầu tiên vừa giáng xuống.
Lăng Hàn đánh một đấm:
- Cút!
Bùm!
Tia chớp bị đánh tan, quyền lực vô tận bay ngược lên trời đánh nát mây sấm.
Thiên kiếp tan biến.
Mọi người:
-...
Ong ong ong ong ong!
Lại một hơi thở đáng sợ ập đến.
Xung Viêm đuổi đến nơi.
Lăng Hàn thét dài:
- Ha ha ha! Mau đến đây! Mau đến!
Lăng Hàn lắc người bước ra một bước đã biến mất ở phương xa.
Vèo!
Một bóng người vụt qua sau đó bay thẳng về phía chân trời.
Trong khoảnh khắc bùm một tiếng núi nổ, một bóng người lao ra, lửa giận cháy hừng hực như đốt trời nấu đất.
Bắc Đẩu Thiên Tôn tức giận quát:
- Lăng Hàn khốn kiếp!
Bắc Đẩu nhảy vọt lên đuổi theo Lăng Hàn.
Xung Viêm hơi chậm lại chờ Bắc Đẩu Thiên Tôn đuổi kịp.
Bắc Đẩu Thiên Tôn hỏi:
- Xung Viêm, sao ngươi cũng truy kích tiểu tặc này?
Xung Viêm đỏ mặc, gã có thể nói là mình đuổi theo hơn mười ngày, chẳng những chiêu bài đạo tràng của mình bị Lăng Hàn gỡ còn không kịp ngăn cản hắn tiếp tục gỡ chiêu bài của Bắc Đẩu?
Xung Viêm đánh trống lảng:
- Theo bản tôn đoán tiểu tặc chắc chắn sẽ đi chỗ Bán Nguyệt hoặc Huyền Vũ.
Bắc Đẩu Thiên Tôn nhướng mày, tiểu tử này thật là gan to bằng trời, cả nhóm chưa đi tìm hắn tính sổ mà hắn đã trước tiên chạy đến kéo thù hận?
Bắc Đẩu lạnh lùng nói:
- Hừ! Chỉ là Ngũ Bộ tầm thường!
Ầm!
Hai Chí Tôn dốc hết sức ra muốn đuổi theo Lăng Hàn, dù không giết được tiểu tử này cũng phải đánh hắn thành bao cát.
Hai Chí Tôn liên hợp thì rất có thể làm được.
Bọn họ cắn răng đuổi theo, lần này tuyệt đối không bỏ qua.
Chiêu bài đạo tràng của mình rơi vào tay người khác thì Bắc Đẩu, Xung Viêm còn mặt mũi nào lăn lộn?
Vù vù vù vù vù!
Ba cường giả xuyên qua bầu trời dẫn đến thiên biến. Phàm nhân ngước đầu lên sẽ thấy bầu trời bị xé mở lộ ra không gian tối om.
Lại hơn mười ngày sau, Lăng Hàn xuất hiện ở vùng đất lạnh giá.
Nơi đây là đạo tràng của Bán Nguyệt Thiên Tôn.
Hai Chí Tôn Xung Viêm, Bắc Đẩu nói thầm trong bụng:
- Quả nhiên!
Không ngờ Lăng Hàn chạy đến đây.
Tiểu tử này thật là gan to bằng trời, muốn một hơi chọc tức cả năm Chí Tôn sao?
Lăng Hàn quay đầu đánh một đấm:
- Hai lão tặc, các ngươi biến sang bên hóng mát đi!
Ầm!
Hư không bị Lăng Hàn đánh mở, vừa lúc Xung Viêm, Bắc Đẩu xông lên bị hắn đẩy vào.
Không đợi hai Chí Tôn xông ra Lăng Hàn đã bùng nổ một kích dốc hết sức đẩy hai người trở về.
Lăng Hàn tùy tay khép lại khe nứt không gian, chắc có thể nhốt hai Chí Tôn trong mười mấy giây, đã đủ.
Vèo!
Lăng Hàn nhảy người lên chỉ vài bước đã đến nơi.
Bán Nguyệt đạo tràng.
Bán Nguyệt Thiên Tôn không tọa trấn trong đạo tràng, gã có thân phận thế nào? Ngẫu nhiên hiển hóa chỉ điểm cho đám Tiên Vương tu luyện đã là đại ân đại đức.
Lăng Hàn tràn ngập lực phá hoại, người lao xuống mang theo trùng kích cực kỳ mạnh. Khi đáp xuống đạo tràng, xung lực lấy Lăng Hàn làm trung tâm bắn đi bốn phương tám hướng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nguyên đạo tràng thành đống phế tích, Tiên Vương ở bên trong như bù nhìn bị chấn bay lên, không chút sức chống cự, vẻ mặt ngu ngơ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn cười lớn thò tay phải ra, khi rút về đã cầm một tấm biển.
Chiêu bài của Bán Nguyệt đạo tràng cũng vào tay.
Lăng Hàn cười to bảo:
- Bán Nguyệt lão tặc, còn không mau đi ra bái kiến gia gia của ngươi!
Ầm!
Hơi thở đáng sợ tràn đê, Bán Nguyệt Thiên Tôn xuất hiện từ phương xa, một bước đạp trời, một bước trấn đất, bá tuyệt đương thời.
Bán Nguyệt Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Đồ klhốn, ngươi dám leo lên đầu bản tôn? Chán sống rồi?
Lăng Hàn huơ chiêu bài trong tay, nghênh ngang nói:
- Mặt mũi của ngươi đã rơi vào tay tiểu gia, muốn lấy về thì đuổi theo ta!
Bán Nguyệt Thiên Tôn định nói gì nhưng chợt khựng lại, gã cảm ứng hai hơi thở vô cùng mạnh mẽ đang đến gần.
Không thua gì gã.
Thất Bộ!
Bán Nguyệt Thiên Tôn giương mắt nhìn qua, thấy hai Chí Tôn Xung Viêm, Bắc Đẩu từ xa lao nhanh đến.
Bán Nguyệt Thiên Tôn trầm ngâm hỏi:
- Các ngươi...?
Xung Viêm trầm giọng nói:
- Lo trấn áp tiểu tử này trước đã!
- Được!
Ba Chí Tôn cùng lao vào Lăng Hàn, mỗi người tràn ngập tức giận.
Lăng Hàn cười to bảo:
- Đuổi theo ta đi, nếu đuổi kịp tiểu gia sẽ nhận các ngươi làm con nuôi!
Lăng Hàn xoay người bỏ chạy, tốc độ mau kinh người.
Ba Chí Tôn tức xì khói, đối thủ của họ toàn là nhân vật mạnh nhất thiên hạ, tự trọng thân phận, chưa gặp ai vô sỉ như Lăng Hàn.
Cố tình bọn họ không thể đuổi kịp Lăng Hàn, không thể bắt lấy tiểu tử này oanh sát ra bã.
Nhưng chiêu bài của mình bị gỡ bỏ, nhịn được không?
Đuổi theo!
Bọn họ đuổi sát sau mông Lăng Hàn, phỏng chừng tiểu tử này sẽ đi tìm Huyền Vũ hoặc Phá Nhạc.
Rượt bắt một lúc sau bọn họ khẳng định điểm đến là Huyền Vũ.
Qua hơn mười ngày, Lăng Hàn đã đến gần đạo tràng của Huyền Vũ Thiên Tôn.
Nếu là ba Chí Tôn thì... Lăng Hàn lắc đầu, hắn không thể cùng lúc trục xuất đám Xung Viêm vào hư không được.
Thôi kệ, đánh nhanh rút gọn.
Vèo!
Lăng Hàn một bước rơi xuống như sao băng rơi.
Lăng Hàn đáp xuống đất làm đất rung bần bật, đạo tràng đằng trước nháy mắt bị chấn sập. Các Tiên Vương lảo đảo bay ra ngoài.
Trùng hợp là Huyền Vũ Thiên Tôn có mặt trong đạo tràng, gã hừ lạnh vung bàn tay to đánh Lăng Hàn.
Lăng Hàn thở dài, cứng rắn đỡ một kích với đối phương.
Bùm!
Lực lượng khủng bố sôi trào, bầu trời bay đầy mảnh nhỏ kiến trúc bỗng thành bột phần.
Ài, chiêu bài cũng nát rồi.
Lăng Hàn lắc đầu tiếc nuối, hắn định gom chiêu bài đạo tràng của năm Chí Tôn sau đó treo ngoài nhà vệ sinh, tưởng tượng đã thấy phong cách rồi, không chừng sẽ có Tiên Vương cố ý chạy tới trút bầu tâm sự.
Vèo vèo vèo!
Ba Chí Tôn Xung Viêm, Bắc Đẩu, Bán Nguyệt đã rượt tới nơi. Bây giờ có bốn Thất Bộ, trận thế đáng sợ kinh người.
Lăng Hàn cười lớn xoay người chạy:
- Nào nào, đến đây đuổi theo ta đi các cháu!
Huyền Vũ Thiên Tôn ra tay muốn giữ Lăng Hàn lại:
- Đừng hòng đi!
Đáng tiếc đó chỉ là ảo tưởng đẹp.
Lăng Hàn đi nhanh, bốn Chí Tôn đuổi theo không bỏ.