Lăng Hàn chỉ vị diện:
- Ha ha ha! Lão tặc, ngươi đột nhiên trở về từ chiến trường vực ngoại có phải vì muốn tu luyện sáu vị diện này?
Phá Nhạc Thiên Tôn quát to:
- Không liên quan đến ngươi!
Hai tay Phá Nhạc Thiên Tôn hóa búa Khai Thiên điên cuồng chém vào Lăng Hàn, một tay vụt qua, hư không như bị cắt thành hai nửa, vô cùng đáng sợ.
Lăng Hàn đánh qua một đấm:
- Tìm đánh!
Bùm!
Phá Nhạc Thiên Tôn lại bị đánh bay.
Có thêm sáu vị diện thì sao?
Đây chỉ là cấp bậc hạ cao đẳng, tương đương với có thêm sáu mươi cường giả Ngũ Bộ hỗ trợ, đối với Thất Bộ có là gì?
Dù đến thượng cao đẳng cũng chỉ đẩy đến Lục Bộ... Ưm, khoảng sáu mươi sức chiến đấu Lục Bộ đánh nhau, miễn cưỡng có thể tương đương Thất Bộ sơ kỳ.
Bây giờ Phá Nhạc Thiên Tôn hoàn toàn không thể đấu sức với Lăng Hàn.
Lăng Hàn đuổi theo, hai đấm liên tục vung:
- Để ta đoán xem, không chỉ con rùa già như ngươi còn có đám Xung Viêm đều đột nhiên vội vàng trở về từ chiến trường vực ngoại, không lẽ vì nguyên nhân này? Nhưng nếu có thể lĩnh ngộ bí pháp sáng tạo vị diện vậy chỉ sinh ra từng vị diện chứ không thể một đống. Hơn nữa năm người cùng nắm giữ năng lực này thì ta không tin.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lăng Hàn đánh thêm cú đấm làm Phá Nhạc Thiên Tôn mệt mỏi chống đỡ. Lăng Hàn không đơn giản dùng đấm, chân cũng không rảnh rỗi liên tục đá trứng của Phá Nhạc Thiên Tôn.
Phá Nhạc Thiên Tôn biểu tình cực kỳ khó xem, nhất là bị Lăng Hàn đánh, quá nhục nhã, làm lão tức xì khói. Hai là vì Lăng Hàn suy đoán khiến lòng Phá Nhạc Thiên Tôn rung động.
Lăng Hàn cười khẽ:
- Mấy con rùa già các ngươi tuy đã đứng trên đỉnh thế giới nhưng sáng tạo vị diện vô duyên với các ngươi, nên chắc chắn không phải các ngươi ngộ ra cái gì mà là được cơ...
Lăng Hàn chợt ngừng bặt, trong lòng dâng lên một suy đoán to gan.
- Trong người Phong Vô Định có một trăm vị diện, chắc không phải vị diện của các ngươi... đều lấy từ chỗ của hắn đi?
- A!
Phá Nhạc Thiên Tôn mắt lóe tia sáng sắc bén, quát to như sấm sét, phun ra một thiên mâu màu tím đâm vào Lăng Hàn.
Keng!
Lớp phòng ngự của Lăng Hàn bị đánh vỡ ba mươi chín tầng, khiến hắn hơi giật mình. Tuyệt chiêu này có chút mạnh, đáng tiếc không đủ để xé rách phòng ngự của Lăng Hàn.
- Như thế nào, bị ta nói trúng rồi?
Lăng Hàn tuyệt đối không tin Phá Nhạc Thiên Tôn có thể đột nhiên ngộ ra cách sáng tạo vị diện.
Đây tuyệt đối không phải ngộ tính tốt là được, còn phải dựa vào thiên phú.
Như Lăng Hàn nếu không phải trong người có đoàn sáng bí ẩn, đúng lúc gặp Ninh Hải Tâm, đoàn sáng của hai người có thể cộng minh mới phá giải mật mã sinh mệnh được.
Phá Nhạc Thiên Tôn dựa vào cái gì?
Huống chi năm con rùa già này cùng lúc bùng nổ ngộ tính, cùng lĩnh ngộ cách sáng tạo vị diện?
Sao có thể!
Nên phỏng đoán hợp lý nhất là năm con rùa già dùng thủ đoạn gì bắt lấy vị diện trên người Phong Vô Định rồi chia nhau. Có một trăm vị diện, năm người chia thì mỗi người được hai mươi cái. Có lẽ bị hao tổn một chút nên thành sáu cái, hoặc nội bộ đánh nhau giành giật, Phá Nhạc Thiên Tôn chỉ cướp được sáu cái. Hoặc Phá Nhạc Thiên Tôn tạm thời chỉ có sáu vị diện hình thành sức chiến đấu.
Lăng Hàn lại giơ nắm đấm đánh qua:
- Con rùa già, rốt cuộc các ngươi đang mưu đồ cái gì?
Phá Nhạc Thiên Tôn tuy ăn cú đấm nhưng cười to bảo:
- Ha ha ha! Nhãi ranh, tầm nhìn hạn hẹp của ngươi làm sao biết cực hạn của thiên địa? Ngươi đã định trước sẽ cùng ánh sáng biến mất trong trời sao này.
Lăng Hàn nheo mắt nói:
- Rùa già, có vẻ ngươi biết nhiều bí mật.
Phá Nhạc Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Hừ! Đừng hòng gài bản tôn, chỉ là mơ mộng viễn vông!
Lăng Hàn thăm dò nhiều lần, nói bóng nói gió, nhưng Phá Nhạc Thiên Tôn sống nhiều năm như vậy đâu dễ mắc mưu. Lăng Hàn chỉ có thể tự mình phỏng đoán, căn cứ biểu tình của Phá Nhạc Thiên Tôn thay đổi để lần mò.
Tuy không gài Phá Nhạc Thiên Tôn khai ra thứ gì thực chất được nhưng trọng điểm của Lăng Hàn không ở chỗ này.
Lăng Hàn tìm đến đây vì đánh Phá Nhạc Thiên Tôn, vui vẻ là được.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trong thời hạn bùng nổ một canh giờ Lăng Hàn đánh Phá Nhạc Thiên Tôn, trút hết tức giận đọng lại không biết bao nhiêu năm ra ngoài.
Khi một canh giờ qua đi, Lăng Hàn rút tay về, hắn huơ tay nói:
- Lão thất phu, hôm nay đây thôi, lần sau tiếp tục.
Ngươi còn muốn lần sau?
Phá Nhạc Thiên Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, vận chuyển hết sức giết lại đây.
Lăng Hàn thắp sáng tất cả thất lưu phù, lực lượng gia cố gấp hai ngàn lần kinh khủng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lăng Hàn va chạm với Phá Nhạc, hắn vẫn chiếm ưu thế về sức mạnh nhưng không nghiền áp như vừa rồi. Với thân thể bất tử của Phá Nhạc Thiên Tôn thì khó bị trấn áp, Lăng Hàn chỉ hơi chiếm ưu thế.
Lăng Hàn đánh ra nắm đấm đánh bay Phá Nhạc rồi quay đi:
- Lão tặc khỏi tiễn, lần sau lại đến đánh ngươi!
Phá Nhạc Thiên Tôn nhanh chóng ngừng lại thế lùi, xông vào Lăng Hàn:
- Khốn nạn!
Phá Nhạc Thiên Tôn đã tức điên, trên thế giới này chưa có ai đánh lão rồi còn sống.
Lăng Hàn cười lớn, chỉ mấy bước hắn đã đến khe nứt hư không, một chân đạp ra ngoài. Đợi Phá Nhạc Thiên Tôn lao tới Lăng Hàn lại một đấm đánh bay đối phương. Lăng Hàn vuốt bằng hư không, Phá Nhạc Thiên Tôn sẽ phải mất chút thời gian để tìm được lối ra.
Lăng Hàn nhàn nhã rời đi, Phá Nhạc Thiên Tôn không thể theo sát hắn.
Lăng Hàn và đám người hội hợp, khi biết hắn đánh Phá Nhạc Thiên Tôn một trận bầm dập thì mọi người liên tục la hay.
Đại Hắc Cẩu hào hứng hỏi:
- Tiếp theo có phải đi tìm nhóm Xung Viêm không?
Lão Tham hưng phấn nói:
- Oa oa oa, lại đi gỡ chiêu bài của họ!
Nhìn bộ dạng của Lão Tham đâu giống như tiên dược.
Lăng Hàn trầm ngâm nói:
- Không, tạm thời không đi chỗ Xung Viêm, ta muốn ở lại tiếp tục đánh Phá Nhạc, đánh đến khi nào Phá Nhạc bị ám ảnh tâm lý.
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy Lăng Hàn hơi xấu xa.
Vì sao ngươi chỉ chăm chăm nhằm vào một người, không sợ đánh Phá Nhạc Thiên Tôn đến nghi ngờ đời người sao?
Quả nhiên Lăng Hàn chờ những ký hiệu lục lưu bổ sung năng lượng xong lại đi tìm Phá Nhạc Thiên Tôn.
Con rùa già bế quan gần đạo tràng, nên Lăng Hàn một đường đẩy núi lấp biển rất nhanh buộc Phá Nhạc Thiên Tôn đi ra, kéo vào giữa hư không đánh bườm đầu.
Chỉ một canh giờ, Lăng Hàn đúng giờ nhàn nhã rời đi.
Phá Nhạc Thiên Tôn không thể ngăn cản.
Lăng Hàn tìm Phá Nhạc Thiên Tôn tổng cộng bảy lần, cho đối phương no đòn bảy lần.