Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3392: Sơ hở




Cuồng Loạn hiện thân.
Không có người nào kiềm chế nó, nó đương nhiên muốn mượn cơ hội quét ngang tới.
Xoát, nó vung ra một đạo xúc tu, rút về phía đám người, cái này căn bản là một vị diện siêu cấp đập qua, không, không chỉ một, mà là mấy cái.
Một kích này đánh tới, bọn người Lâm Lạc vội vàng chống đỡ.
Cùng một thời gian, đám người Tân Khí Hổ thì co cẳng chạy, ngay cả dũng khí tiếp một chiêu cũng không có.
Đây không phải bọn hắn khuyết thiếu dũng khí, mà là đón đỡ một chiêu này, bọn hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cuồng Loạn mạnh, đã siêu việt Thất Bộ đỉnh phong, thậm chí có thể cho rằng là Bát Bộ, không có tu ra thân thể bất diệt, ngạnh kháng hẳn phải chết.
Phá Nhạc Thiên Tôn lại chỉ làm như không thấy, vẫn nhìn chằm chằm Lăng Hàn điên cuồng xuất thủ.
Hắn biết giết không chết Lăng Hàn, nhưng chờ mong hi vọng lại đột nhiên vỡ vụn, hỏa khí trong lòng của hắn làm sao đè xuống?
Dù sao hắn là bất diệt, tùy hứng lại như thế nào?
Hơn nữa, hi vọng đã diệt, hắn đâu còn có tâm tư đối kháng Cuồng Loạn?
Quản Nguyên Thế Giới ngươi băng diệt hay không băng diệt, mắc mớ gì tới hắn?
Cuồng Loạn đánh xuống một đòn, tất cả Thất Bộ đều bị đánh bay, không người có thể tranh phong, sau khi thôn phệ Viêm Sương vị diện, thực lực của Cuồng Loạn đã đạt đến tình trạng nghiền ép tất cả Thất Bộ liên thủ.
Phốc, Lăng Hàn không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn không khỏi ngạc nhiên, mình tu ra tầng phòng ngự có thể kháng được Thất Bộ mấy trăm lần công kích, nhưng ở dưới một kích của Cuồng Loạn đã vỡ vụn.
Cuồng Loạn mạnh, không cách nào tưởng tượng.
- Hả?
Ánh mắt của Phá Nhạc quét tới, không khỏi lộ ra cười lạnh.
- Nguyên lai, ngươi cũng không phải chân chính bất tử bất diệt.
Hắn cũng ăn một kích của Cuồng Loạn, nhưng chỉ bị quất bay mà thôi, bản thân là lông tóc không thương.
Nhưng Lăng Hàn thì sao?
Sắc mặt rõ ràng trở nên tái nhợt, hơn nữa còn thổ huyết.
Đây cũng không phải là bất tử thân chân chính.
- Bản tôn minh bạch, ngươi bất quá lực phòng ngự siêu cường, chỉ cần không có đánh vỡ tầng cực hạn này, ngươi liền có thể liên tục không ngừng bổ sung phòng ngự, nhưng chỉ cần lực lượng nghiền ép, vậy tầng phòng ngự này liền không chịu nổi một kích.
Phá Nhạc Thiên Tôn nói, cái này căn bản là một câu nói trúng, không hổ là Thất Bộ Chí Tôn.
- Đã không phải bất tử thân, vậy ngươi liền đi chết đi!
Phá Nhạc Thiên Tôn lần nữa giết tới, hai tay phách trảm, ngưng tụ sáu loại lực lượng bản nguyên, hóa thành lưỡi dao vô kiên bất tồi.
Lăng Hàn hừ một tiếng, vung quyền đánh ra.
Hai người đụng nhau một kích, chấn động ra sóng xung kích cường liệt, nhưng đều không thương tổn mảy may.
Lăng Hàn đã một lần nữa bố trí xong phòng ngự, dạng va chạm này tự nhiên là chút lòng thành.
Tròng mắt của Phá Nhạc Thiên Tôn hơi híp, mặc dù hắn nhìn ra nhược điểm của tầng phòng ngự này, nhưng khám phá là một chuyện, đánh tan hay không lại là chuyện khác.
Nói đúng sự thật, hắn không đánh tan được.
Nhưng mà... Cuồng Loạn có thể.
Hắn lập tức có chủ ý, khi Cuồng Loạn lại vung một kích, hắn cuốn lấy Lăng Hàn, không cho đối phương có cơ hội thoát thân.
Bành, cự lực nghiền ép, Phá Nhạc Thiên Tôn tự nhiên bị đánh bay ra ngoài, nhưng Lăng Hàn chẳng những đồng dạng bị đánh bay, hơn nữa còn nôn ra máu, bộ dáng cực kỳ thê thảm.
- Ha ha ha, thằng nhãi ranh, lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
Phá Nhạc Thiên Tôn giết trở lại, sáu loại lực lượng bản nguyên hóa thành một chiến mâu, hung hăng đâm tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhướng mày, hắn không sợ Phá Nhạc, nhưng lực lượng của Cuồng Loạn thật quá mạnh, đạt đến tình trạng có thể công phá phòng ngự của hắn, bởi vậy, ở chỗ này khai chiến, hắn quá thiệt thòi.
Hắn rất muốn xử lý đám người Xung Viêm, nhưng đừng nói khí lực của hắn còn không có đạt tới bất diệt chân chính, xem như đạt đến, hắn cũng không cách nào trấn áp được đám người Xung Viêm.
Cho nên, triền đấu xuống dưới, không có chút ý nghĩa nào.
Đi.
Hiện rại hắn vẫn lấy tăng lên tu vi làm chủ, chỉ cần bước vào Lục Bộ, hắn tuyệt đối có thể treo đánh đám người Phá Nhạ, mà bước vào Thất Bộ, dù lực lượng còn chưa đủ giết chết năm người này, nhưng muốn trấn áp lại dư xài.
Nhất niệm quyết định, hắn không chút do dự xoay người rời đi.
Xoát, nhưng Cuồng Loạn hiển nhiên cũng có dự định trấn sát hắn ở đây, một xúc giác thật dài cuộn tới, mang theo uy thế cực kỳ đáng sợ.
Lăng Hàn đi nhanh, nhưng Phá Nhạc lại xuất hiện, huy động chiến mâu đâm về phía Lăng Hàn.
Đây không có khả năng tổn thương hắn, lại đủ để ngăn cản hắn, để Cuồng Loạn vung ra đồ đao chân chính.
Dựa vào, thật tiện!
Lăng Hàn thầm nói, Phá Nhạc thế mà cùng Cuồng Loạn “liên thủ” hãm hại hắn, thật sự là không muốn mặt đến cực hạn.
Xoát, một bóng người xuất hiện, ngăn ở phía trước Lăng Hàn, sau đó xuất thủ, đón lấy một kích này của Cuồng Loạn.
Lâm Lạc.
Bành, không có chút hồi hộp nào, Lâm Lạc căn bản ngăn không được một kích này, bị đánh bay ra ngoài, bất quá, bị chặn lại như thế, uy lực của một kích này cuối cùng là giảm mạnh, lại đánh tới trên thân Lăng Hàn, uy lực đã tiêu tan mấy trăm lần.
Lăng Hàn bị đánh bay ra ngoài, nhưng lần này lông tóc không thương.
Người khác cũng không biết, chỉ có Lăng Hàn chính mình tinh tường, tầng phòng ngự trên người hắn suy yếu gần chín thành.
Nói cách khác, dù uy lực của Cuồng Loạn suy yếu mấy trăm lần, lại như cũ có được năng lực uy hiếp hắn.
- Lâm tiền bối, Chu tiền bối, Sở tiền bối, tại hạ cáo từ trước!
Lăng Hàn nói, thân hình lại không chút nào chậm chạp, chạy vội như điện.
Lưu ở đây, hắn sẽ có nguy hiểm lớn.
- Nạp mạng đi!
Phá Nhạc Thiên Tôn vùng dậy đuổi theo, nhưng bị Lâm Lạc ngăn lại lần nữa.
Bốn người Xung Viêm cũng đuổi theo, Bạch Phạn, Tân Phó, Huyết Hồng Thiên Tôn liên thủ, ngăn trở tứ đại Chí Tôn, tất cả mọi người là bất tử bất diệt, xuất thủ không hề cố kỵ.
Vạn Ảnh, Kim Tàm?
Chưa nói có Chu Hằng cùng Sở Hạo kiềm chế, cho dù không có, bọn hắn lại dám xuất thủ với Lăng Hàn sao?
Nhất là Kim Tàm, diện tích bóng ma trong lòng to đến như núi, Vạn Ảnh thấy Lăng Hàn phản ứng đầu tiên chính là quay người bỏ chạy.
Như thế, Lăng Hàn tự nhiên đi như bay.
Xoát, nhưng kinh khủng nhất vẫn là Cuồng Loạn, một xúc tu vung đến, so với cái gì còn muốn đáng sợ.
Lăng Hàn không có đón đỡ, phóng thích tất cả lực lượng, để hắn thôi phát ra cực tốc.
Hắn chạy ở phía trước, đằng sau thì một xúc tu thật dài truy kích, phảng phất như không có cực hạn, có thể mở rộng vô tận, thẳng đến oanh trúng hắn mới thôi.
Khoảng cách của song phương, đang không ngừng tiếp cận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.