Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3340: Tìm được (2)




Lăng Đoạn Vân chắp tay phải ở sau lưng:
- Ta cũng không khi dễ ngươi, chấp ngươi một tay.
- Ngươi...
Lục Thanh Bình lập tức tức điên, ngươi cư nhiên xem thường ta như thế?
Hắn lập tức giết ra:
- Nói khoác mà không biết ngượng, nhìn ta không đánh ngươi thành cặn bã!
Bành bành bành, không có mấy chiêu, liền thấy Lục Thanh Bình lui trở lại, nhưng không phải mình đi trở lại, mà là bị một quyền đổ nhào trên mặt đất, trượt lui về.
- Thế nào?
Lăng Đoạn Vân xoa xoa cái mũi, ý khiêu khích cực kỳ rõ ràng.
Lăng Hàn cũng âm thầm gật đầu, thực lực của tiểu tử này thật đúng là không tệ, cơ sở rất vững chắc, tương lai không tệ.
Cẩu Bất Lý chợt cảm thấy trên mặt nhịn không được, quát to:
- Như Long, ngươi lên.
- Cẩu thiếu, đây không phải để ta lấy lớn hiếp nhỏ sao?
Một tên trẻ tuổi dáng người khôi ngô cười nói, nhưng miệng nói như vậy, người cũng đã đi ra, đứng ở trước mặt Lăng Đoạn Vân, như một tòa thiết tháp.
Lăng Đoạn Vân không khỏi lộ ra nghiêm nghị, người này không phải Tinh Thần cảnh, mà là Hằng Hà cảnh, ở trên tu vi hoàn toàn nghiền ép hắn.
Hắn rất mạnh, đánh nhau cùng cấp gần như không đối thủ, nhưng để hắn vượt qua một đại cảnh giới đi chiến đấu?
Cái này quá miễn cưỡng, căn bản không có khả năng.
- Tiểu tử, ngươi có thể tiếp ta ba quyền, ta liền thừa nhận ngươi thắng!
Thanh niên khôi ngô xuất thủ, đấm ra một quyền, vừa nặng vừa nhanh.
Lăng Đoạn Vân căn bản không có khả năng trốn tránh, đành phải dùng hai tay giao nhau ngăn ở trước người.
Bành!
Một quyền oanh kích, dưới chân hắn lảo đảo, không tự chủ được liền lùi lại mười bảy bước, chỉ cảm thấy ngực như sôi, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
- Không tệ, tiếp ta một quyền, thế mà còn có thể đứng.
Thanh niên khôi ngô cười to nói.
- Như Long ca là nổi danh thiết quyền, hai nắm đấm từ nhỏ đã lấy Linh Dược ngâm, dung nhập thần thiết, cực kỳ đáng sợ.
- Cùng giai cũng không có mấy cái có thể tiếp được thiết quyền của Như Long ca, một kích liền có thể để cho người ta gãy xương.
- Tiểu tử, tranh thủ thời gian quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Sau lưng Cẩu Bất Lý có mấy người trẻ tuổi nhao nhao kêu lên, nhưng cũng có hai cái tương đối thận trọng, hai tay ôm ngực, một bộ khinh thường, bởi vì bọn hắn còn cường đại hơn thanh niên khôi ngô kia, đương nhiên sẽ không để ý.
- Tới đón quyền thứ hai của ta!
Thanh niên khôi ngô nhếch miệng cười nói.
- Chậm đã.
Lăng Hàn mở miệng, đi ra ngoài.
Vừa rồi Lăng Đoạn Vân chảy máu, để hắn khẳng định, đây chính là hậu nhân của mình.
Khi dễ con cháu của hắn, móa!
- Ngươi lại là cái gì?
Một thanh niên miệng tiện, nhìn Lăng Hàn quát.
Ba!
Nữ Hoàng xuất thủ, cách không liền rút người kia một tát, thanh thúy vang dội, đánh cho người kia tại nguyên chỗ chuyển mười vòng, lúc này mới đặt mông ngồi trên mặt đất, hoàn toàn mơ hồ.
Hắn không chết, tự nhiên là bởi vì Nữ Hoàng thấy Lăng Hàn không có ý tứ giết người, lúc này mới chỉ dùng một chút xíu khí lực, nếu không Thiên Tôn chỉ cần phóng thích khí tức, người nơi này liền bị chấn thành bọt máu.
- Hì hì.
Hổ Nữu thì cười.
- Ngươi là ai?
Thấy ba người Lăng Hàn tựa hồ lai lịch không nhỏ, Cẩu Bất Lý lập tức trầm giọng hỏi.
- Ta là người như thế nào, ngươi không cần biết.
Lăng Hàn thản nhiên nói, nhìn Lăng Đoạn Vân vẫy tay.
- Tiểu tử, tới, ta dạy cho ngươi mấy chiêu, làm sao đánh bại tên xú đại kia.
Xú đại?
Thanh niên khôi ngô không khỏi tức giận đến cái mũi muốn bốc khói, mặc dù vóc dáng của hắn lớn một chút, nhưng cùng xấu lại không có một chút quan hệ nha.
Chỉ là ba người Lăng Hàn vừa lên liền âm thanh đoạt người, để hắn không dám lỗ mãng, cưỡng ép nhịn xuống.
Lăng Đoạn Vân cực kỳ cơ linh, hắn không biết Lăng Hàn đến tột cùng mạnh bao nhiêu, nhưng tựa hồ rất ngưu bức.
Hắn nói:
- Tiền bối, không cần phiền toái như vậy, ngài một hơi đánh bại toàn bộ bọn hắn không phải tốt sao, nhất là chó không để ý tới kia, là loại mặt người dạ thú, ngài nhất định phải hảo hảo đánh.
- Lăng Đoạn Vân!
Cẩu Bất Lý lập tức quát.
- Kêu la cái gì, ta chẳng phải đang ở trước mặt ngươi, lỗ tai lại không điếc.
Lăng Đoạn Vân móc móc lỗ tai, bộ dáng kia thực sự rất muốn ăn đòn.
Lăng Hàn lại cười một tiếng, bị người ngăn ở trước cửa nhà khi dễ, còn cần khách khí sao?
Tiểu tử này có gan, làm người cũng cơ linh, ngoài miệng không lưu tình, thật có phong thái của hắn năm đó, để hắn cực kỳ thích, đúng là con cháu nhà mình a.
- Ta dạy cho ngươi nửa canh giờ, bảo đảm ngươi có thể đánh thắng tên kia.
Lăng Hàn nói.
- Thế nào, nhìn người đánh, cùng mình tự tay đánh, cái nào càng thêm đã nghiền?
- Tiền bối, ngươi xác định không phải đang nói đùa?
Lăng Đoạn Vân đương nhiên không tin, nửa canh giờ liền có thể để hắn vượt qua Hằng Hà cảnh?
Khôi hài a.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Cơ hội chỉ có một lần, ngươi có thể lựa chọn muốn hay không.
Lăng Đoạn Vân có chút do dự, sau đó bỗng nhiên cắn răng, nhìn Lăng Hàn bái xuống:
- Xin tiền bối dạy tiểu tử!
Tiểu tử này không tệ, khi cần quyết đoán sẽ quyết đoán, tuyệt không dây dưa dài dòng.
Lăng Hàn gật gật đầu, giơ tay lên một cái:
- Đứng lên đi.
Hắn từ trước đến nay không thích loại tục lễ này, tôn kính một người là từ trong lòng, mà không phải chỉ có bề ngoài.
Hắn lại nhìn về phía đám người Cẩu Bất Lý:
- Các ngươi chờ nửa canh giờ.
Cẩu Bất Lý đương nhiên không muốn chờ, nhưng mặc dù ba người Lăng Hàn khí thế không hiện, nhưng lớn tiếng doạ người, Nữ Hoàng xuất thủ để hắn cũng bắt giữ không được, biết thực lực của mình xa xa không kịp.
Cho nên, đối phương nói chờ, hắn không dám không chờ, mà hắn cũng hoàn toàn không tin chỉ nửa canh giờ, chẳng lẽ Lăng Đoạn Vân còn có thể thoát thai hoán cốt?
Phi, trừ khi hắn ăn tiên dược!
Lăng Hàn tiện tay lấy ra mấy viên thuốc, đánh về phía Lăng Đoạn Vân:
- Ăn.
Thật là có Tiên Đan?
Lăng Đoạn Vân nhìn mấy viên đan dược đen thui kia, trong lòng không khỏi bồn chồn.
Bề ngoài cũng quá kém đi, thật có thể ăn sao?
Nếu ăn vào tiêu chảy thì làm sao bây giờ?
Nhưng nhìn đến biểu lộ hoàn toàn không quan trọng của Lăng Hàn, lại có khát vọng tự tay đánh nổ thanh niên khôi ngô, hắn cắn răng, ném ba viên dược hoàn vào miệng, cũng không nhấm nuốt, trực tiếp ăn vào.
- Ha ha ha!
Thấy cảnh này, đám người Cẩu Bất Lý đều cười to.
Đan dược càng cao giai, thì càng chói mắt bất phàm, Thần Dược đương nhiên tự uẩn phi phàm.
Vừa rồi mấy viên kia cũng có thể xem như bảo dược?
Nói đùa cái gì đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.