Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3258: Bạch Diễm Thiên Tôn




Không sai biệt lắm một ngày trôi qua, Lăng Hàn rốt cục chờ đến mười hai người kia đi mà quay lại.
- A?
Hắn nhìn lướt qua, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, bởi vì mười hai người này mặc dù mời tới năm tên cứu binh, nhưng năm tên kia đều là Tứ Bộ mà thôi.
Ngũ Bộ đâu?
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, hắn không nhìn thấy Ngũ Bộ, bất quá, lại thấy được một người khác.
Bạch Diễm Thiên Tôn.
Lúc trước hắn ở Ngoại Vực chiến trường, trong không gian trùng điệp lấy được cửu phù, ngay sau đó Ngoại Vực chiến trường liền hỏng mất, hắn về tới Lăng thành, kết quả lại gặp đông đảo Thiên Tôn bao vây chặn đánh, trong đó liền có một người là Bạch Diễm Thiên Tôn.
Lúc đó Lăng Hàn nói một câu:
- Ta nhớ kỹ ngươi.
Chỉ bất quá khi đó Lăng Hàn là Nhất Bộ, còn đánh không lại Tứ Bộ, về sau rảo bước tiến lên Nhị Bộ, thiên hạ lớn như thế, hắn cũng không biết đi nơi nào tìm người, hơn nữa chuyện của hắn cũng nhiều như vậy, liền quên Bạch Diễm Thiên Tôn đến sau đầu.
Tuyệt đối không ngờ, lúc này Bạch Diễm Thiên Tôn lại chủ động đưa tới cửa.
Hắn không khỏi nở nụ cười nói:
- Chờ các ngươi rất lâu, chỉ là các ngươi lại đưa tới mấy Tứ Bộ, thực sự không đủ nhét kẽ răng a.
- Thật cuồng!
Một lão giả áo bào đỏ lạnh lùng nói, hắn là cường giả Tứ Bộ, tự nhiên không có khả năng để một tên Tam Bộ vào mắt. Hắn thấy, Lăng Hàn chỉ là tìm đường chết mà thôi.
- Ha ha, dù sao cũng có một vị Tứ Bộ làm chỗ dựa, khó trách miệng tiện.
Lại một người trẻ tuổi áo tím nói, hắn chỉ là nhìn tuổi trẻ, nhưng trên thực tế không biết sống bao nhiêu kỷ nguyên, đồng dạng là Tứ Bộ.
Câu nói này hắn là nhìn Hổ Nữu nói, với tư cách Thiên Tôn cùng giai, hắn đương nhiên liếc mắt liền nhìn ra tu vi của Hổ Nữu.
Nhưng Bạch Diễm Thiên Tôn không dám chủ quan nói:
- Mấy vị, chớ có coi thường người trẻ tuổi này, hắn là Lăng Hàn.
- Lăng Hàn?
Bốn tên Tứ Bộ khác đều lộ ra vẻ suy tư, bọn hắn giống như nghe qua cái tên này.
- Chẳng lẽ là cái Lăng Hàn kia?
Tứ Bộ áo tím bỗng nhiên vỗ tay.
- Tiểu tử ở trên chiến trường ngoại vực nhiều lần phá kỷ lục?
Lúc đó Lăng Hàn bất quá Nhất Bộ, hắn thấy đương nhiên là tiểu tử.
Đám người Tứ Bộ áo bào đỏ cũng chậc chậc lấy làm kỳ, vừa mới qua mấy tỉ năm, Nhất Bộ lúc trước liền trở thành Tam Bộ, tốc độ trưởng thành quá kinh người a.
Bọn hắn đều manh động thoái ý, vì một mạch khoáng mà cùng một tinh tú tiền đồ vô lượng kết thù, đáng không?
Hiện tại mặc dù bọn hắn còn có thể áp chế Lăng Hàn, nhưng tiếp qua mười tỷ năm, một trăm tỷ năm thì sao?
Chờ Lăng Hàn trở thành Ngũ Bộ, chẳng phải có thể treo bọn hắn lên đánh sao?
Còn tốt, Tứ Bộ đến Ngũ Bộ rất khó vượt qua, ngươi nhìn, ngay cả đám người Tân Khí Hổ, Lâm U Liên cũng bỏ ra hơn một kỷ nguyên, nhưng vẫn như cũ còn ở Tứ Bộ, đủ để chứng minh bước này phóng ra khó khăn đến cỡ nào.
Ba tên vạn cổ đệ nhất thiên kiêu kia cũng như thế, huống chi là Lăng Hàn, hắn cũng không thể so sánh ba người này a?
Cho nên, bọn hắn nghĩ cũng chỉ là muốn bán cường giả tương lai này một bộ mặt hay không, mình bày ở trên vị trí cao, chiếm cứ quyền chủ động.
- Lăng Hàn, ngươi ở Ngoại Vực chiến trường cũng làm ra cống hiến rất lớn, cho nên nể tình đó, chúng ta nguyện ý tặng khoáng mạch này cho ngươi.
Tứ Bộ áo đỏ nói.
- Bất quá, mấy tiểu bối này cuối cùng là ngươi đả thương, ngươi nói lời xin lỗi, việc này coi như xong.
Hắn thấy, cái này đã cho đủ Lăng Hàn mặt mũi, mà cái này vẫn là xem ở tiềm lực tương lai của Lăng Hàn, nếu đổi lại Tam Bộ khác, hắn liền trực tiếp xuất thủ trấn áp, nào có khách khí như thế.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Đầu tiên, cái khoáng mạch này vốn chính là chúng ta phát hiện ra trước, hơn nữa cũng khai thác, các ngươi đây là thuộc về cưỡng đoạt, sao nói tặng? Thứ hai, những người này nói năng lỗ mãng, ta chỉ hơi trừng phạt, không muốn tính mạng của bọn hắn đã hạ thủ lưu tình.
Tứ Bộ áo tím trừng mắt một cái:
- Ngươi đây là không muốn bồi tội rồi?
Lăng Hàn lại không để ý tới hắn, nhìn về phía Bạch Diễm Thiên Tôn:
- Tiểu Bạch, ta nhớ lúc trước nói qua, ta sẽ tìm ngươi đúng hay không?
Tiểu Bạch?
Bạch Diễm Thiên Tôn không khỏi dựng lông mày, có một cỗ xúc động xuất thủ. Nhưng hắn biết Lăng Hàn yêu nghiệt, ban đầu ở Nhất Bộ liền có thể địch nổi Tam Bộ, mặc dù đẳng cấp càng cao, năng lực vượt cấp chiến đấu càng yếu, nhưng Tam Bộ đánh Tứ Bộ, tiểu tử này hẳn vẫn có thể.
Cho nên, hắn đè xuống xúc động như vậy, một đối một hắn không có niềm tin tuyệt đối, nhất định phải cột mấy minh hữu vào chiến xa mới được.
Hắn cười nhạt một tiếng:
- Loại tiểu nhân vật như ngươi, bản tôn thấy cũng nhiều, làm sao nhớ kỹ ngươi đã nói cái gì?
Trước đó hắn xác thực không có để Lăng Hàn ở trong lòng, ai nghĩ tới, vừa mới qua mấy tỷ năm, Lăng Hàn liền bước vào Tam Bộ, đủ để uy hiếp được hắn.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Hôm nay liền tới tính toán nợ cũ!
- Tiểu bối, ngươi thật ngông cuồng!
Một tên Tứ Bộ áo lam khẽ nói, hắn đối với thái độ của Lăng Hàn hết sức bất mãn, ở trong Thiên Tôn cấp, đẳng cấp vô cùng sâm nghiêm, nào có phách lối như Lăng Hàn?
Đúng vậy, chỉ cần là Thiên Tôn liền đứng ở đỉnh của thế giới, dù Nhất Bộ gặp được Thất Bộ cũng chỉ cần chắp tay chào, nhưng cái này cũng không đại biểu Nhất Bộ có thể làm càn ở trước mặt Thất Bộ.
Cho nên Lăng Hàn ở trước mặt Tứ Bộ tùy ý nói bừa, để bọn hắn đều bực bội.
Chỉ là Tam Bộ mà thôi.
Lăng Hàn nhún vai:
- Cuồng sao? Ha ha, đó là bởi vì ta có thực lực, có thực lực đương nhiên tự tin.
Đám người Tứ Bộ áo tím đều không biết nên nói cái gì, vì sao tiểu tử này không biết ngượng như vậy?
- Xem ra, chuyện này không thể hòa bình thu tràng rồi.
Bạch Diễm Thiên Tôn từ tốn nói, đối với kết quả như vậy hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, lúc trước Lăng Hàn vẫn là Nhất Bộ, đối mặt Tứ Bộ còn nhiều hơn hiện tại cũng phách lối cuồng vọng, nên biểu hiện như thế cũng không kỳ quái.
- Lăng Hàn, không cần dài dòng với bọn hắn, nhanh đánh đi!
Hổ Nữu nhảy tới, nàng cũng là phần tử hiếu chiến, miệng nhỏ mở ra, lộ hai hàm răng trắng noãn.
Lăng Hàn nhìn về phía Bạch Diễm Thiên Tôn:
- Tiểu Bạch, có dám đánh với ta một trận hay không? Ta cũng không khi dễ ngươi, chỉ dùng một tay.
Ở Thiên Tôn mà nói, dùng hai cánh tay cùng dùng một ngón tay là không hề khác nhau, nhưng Lăng Hàn nói như vậy là công nhiên chế nhạo, để Bạch Diễm Thiên Tôn lập tức trầm mặt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.