Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3222: Ba cục hai thắng




Ba người đi theo đạo đồng, rất nhanh liền đi tới một lương đình, chỉ thấy một lão giả đang ngồi, mà sau lưng thì đứng hai người, không phải Ngưu Bất Quần cùng Bào Phong Vũ thì là ai?
Cái kia không cần phải nói, lão giả này chính là Huyền Lai đại sư.
- Lăng đại sư đồng ý cùng lão hủ luận bàn, thật làm cho lão hủ thụ sủng nhược kinh.
Huyền Lai đại sư cực kỳ khách khí, không phách lối giống như Ngưu Bất Quần cùng Bào Phong Vũ.
Hiển nhiên, hắn cũng không có bị vinh quang hiện tại làm choáng váng đầu óc, biết thiên hạ này chung quy là thế giới cường giả, ở trước mặt Thiên Tôn, Tiên Vương, Nguyên Thạch đại sư gì, cái kia đều là cặn bã mà thôi.
Hiện tại hắn bày thái độ ngay ngắn, ngày sau Thiên Tôn hết chỗ dùng tới hắn, nói không chừng còn có thể để hắn bảo trì địa vị siêu nhiên.
Đây mới gọi là lão luyện, khéo đưa đẩy.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nghe qua đại danh của Huyền Lai đại sư, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí vũ phi phàm.
Đây cũng không phải hắn cố ý thổi phồng đối phương, những Nguyên Thạch đại sư đời đầu xác thực rất có trình độ, hắn nghe nói rất nhiều.
- Ha ha, khách khí! Khách khí!
Huyền Lai đại sư cười nói.
- Lần này lão hủ mời Lăng đại sư đổ thạch, chỉ là luận bàn kỹ nghệ, không có ý tứ gì khác.
A?
Lăng Hàn có chút kinh ngạc, lão nhân này thực sự chỉ muốn cùng mình luận bàn kỹ nghệ sao?
- Còn không mau nhận lỗi với Lăng đại sư!
Huyền Lai đại sư quay đầu quát khẽ với Bào Phong Vũ cùng Ngưu Bất Quần ở sau lưng.
Mặc dù hai người Bào, Ngưu không cam tâm tình nguyện, lại cũng chỉ có phần cúi đầu, ai cũng quỳ xuống nói:
- Lúc trước chúng ta mạo phạm Lăng đại sư, mong Lăng đại sư đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho chúng ta một lần.
Hai người bọn họ nói chỉnh tề như vậy, hiển nhiên đã sớm thương lượng xong, tuyệt không phải Huyền Lai đại sư đột nhiên làm ra quyết định.
Lăng Hàn lập tức tỉnh ngộ, mới vừa rồi còn nói Huyền Lai đại sư giác ngộ cao, mà đây chính là chỗ trí tuệ của đối phương.
Dù hắn thắng Lăng Hàn lại như thế nào, lại giết không được Lăng Hàn, như vậy cuối cùng cũng có một ngày Nguyên Thạch đại sư ảm đạm rút lui khỏi sân khấu lịch sử, đến lúc đó Lăng Hàn thu về tính sổ, ai sẽ đến bảo đảm bọn hắn.
Cho nên, không bằng thừa cơ hội này hóa giải ân oán.
Đắc tội một tên Thiên Tôn? Đây không phải tự tìm đường chết sao?
Lăng Hàn gật gật đầu, Huyền Lai đại sư đã nhìn rõ như thế, lại cho hắn đủ mặt mũi, hắn cũng có thể thả hai người Ngưu, Bào một ngựa, chỉ cần về sau hai người này đừng lại động tâm tư gì là được.
- Được, cứ tính như thế.
Hắn khoát khoát tay.
Hai người Bào, Ngưu đều không cam lòng, kỳ thật Lăng Hàn một chút thua thiệt cũng không có, tại sao phải để bọn hắn cúi đầu? Nhưng sư tôn mở miệng, bọn hắn lại nào có tư cách cự tuyệt?
- Huyền Lai đại sư, chúng ta luận bàn làm sao?
Lăng Hàn hỏi, hắn căn bản không có để hai người Ngưu, Bào vào mắt.
Huyền Lai đại sư đã đưa ra khiêu chiến, hắn tự nhiên sớm nghĩ kỹ. Bởi vậy nghe hỏi, hắn liền cười nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta liền lấy ba khối nguyên thạch đến phân thắng thua.
- Có thể.
Lăng Hàn gật đầu.
- Bất quá, chúng ta không lấy tổng giá trị của ba khối nguyên thạch đến quyết thắng thua, mà là mỗi mở ra một khối coi như một ván, ba cục hai thắng, như thế nào?
- Cũng được.
- Ván đầu tiên, hạn tuyển nguyên thạch một canh giờ, ván thứ hai, hạn ba canh giờ, ván thứ ba, hạn một ngày.
Lăng Hàn không khỏi nhìn Huyền Lai đại sư một chút, lão đầu này thật đúng là lợi hại.
Một canh giờ, hắn tìm tòi nguyên thạch số lượng tương đối có hạn, thậm chí không có khả năng biết Huyền Lai đại sư lựa chọn nguyên thạch bên trong có cái gì, cái này để tranh tài chân chính có được lo lắng.
Chẳng những cần thực lực, còn phải xem vận khí.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Có thể.
Luôn không lo lắng thắng, hắn cũng cảm thấy không có gì hay.
- Vậy Lăng đại sư cần nghỉ ngơi một chút, hay là lập tức liền bắt đầu?
Huyền Lai đại sư cười hỏi.
- Không cần lãng phí thời gian, bắt đầu đi.
Lăng Hàn rất tùy ý nói.
- Có thể.
Huyền Lai đại sư mời chưởng quỹ của Đoạn Không phường đến, để hắn phụ trách làm người công chính.
Bốn phía, người vây quanh nhiều vô số kể.
- Dạng đổ thạch này ngược lại là mới lạ, chưa từng gặp qua.
- Rất công bằng.
- Đúng vậy.
- Không không không, chẳng lẽ các ngươi không có nghĩ qua, Huyền Lai đại sư đã sớm tới nơi này, nói không chừng đã sờ soạng nguyên thạch nơi này mấy lần, cái hạn định thời gian này, đối với Lăng Hàn quá mức bất lợi.
- Ừm, phải.
Huyền Lai đại sư cũng nghe vào trong tai, hắn cười cười:
- Lão hủ đã đưa ra nhiều điều kiện hạn chế như vậy, Lăng đại sư cũng có thể đưa ra yêu cầu với lão hủ.
- Ầy, nơi này phân mười khu vực, Lăng đại sư có thể hạn định lão hủ ở khu vực nào tuyển đá, mà Lăng đại sư thì có thể tùy ý chọn một khu vực.
Lời này vừa ra, đám người bốn phía đều không có lời có thể nói.
Trên đời này không có công bằng tuyệt đối, Huyền Lai đại sư đã làm được rất quang minh lỗi lạc.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Được rồi, cứ như vậy tới đi.
Hắn tiện tay chỉ một khu vực, nơi này chính là của Huyền Lai đại sư, mà hắn thì lựa chọn khu vực liền nhau.
- Hai vị đều chuẩn bị xong chưa?
Chưởng quỹ Đoạn Không phường là một tráng hán độc nhãn, Tứ Bộ Thiên Tôn Hỏa Tàm.
Đường đường Tứ Bộ, chẳng lẽ không thể phục sinh một con mắt sao?
Hắn rõ ràng có thể nhưng không làm, trên mắt trái có một vết thương rất sâu, hiển nhiên là cố ý, có lẽ là đang nhắc nhở mình năm đó bại bởi ai, sỉ nhục này không tẩy, hắn liền một ngày không khôi phục vết thương.
Lăng Hàn cùng Huyền Lai đại sư đều gật gật đầu, Hỏa Tàm Thiên Tôn liền ném ra một cái đồng hồ cát, lơ lửng ở trên bầu trời, bắt đầu tính giờ.
Ván đầu tiên bắt đầu, thời gian một canh giờ.
Lăng Hàn không dám lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu đi lại.
Hiện tại lực lượng đổ thạch của hắn có tiến bộ lớn, tay chỉ cần chạm thử nguyên thạch liền có thể “nhìn” đến nội bộ, tốc độ tự nhiên kinh người, như cưỡi ngựa xem hoa, một đường không có ngừng lại.
Huyền Lai đại sư thì tương phản, hắn sẽ đứng yên xem xét tỉ mỉ, nhưng một lần xem xét chính là hơn một trăm khối nguyên thạch đều thu ở trong mắt, tinh tế so sánh, sau đó mới rời khỏi, nhưng vừa đi chính là một tảng lớn khu vực, tốc độ không kém Lăng Hàn bao nhiêu.
Chỉ là hắn đến tột cùng là thực sự đã nhìn ra, hay vẫn đang giả trang bộ dáng, vậy cũng chỉ có hắn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.