Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2987: Cho Vương gia một cái mặt mũi




Tay phải của Lăng Hàn ngưng thành chưởng, vận chuyển Cửu Hóa Thiên Kinh, lập tức để cho chiến lực của hắn tăng lên vô số lần.
Thiên Tôn Bảo thuật nguyên vẹn không có cách nào chung một chỗ vận chuyển, bởi vì uy lực quá lớn, không đả thương người trước chấn bạo mình, bất quá đối phó Mã Ngọc Hải, Cửu Hóa Thiên Kinh là đủ.
- Con sâu cái kiến, cũng dám địch nổi ta?
Mã Ngọc Hải không khỏi cười lạnh, chỉ là Tiên Vương tầng bảy rõ ràng cũng dám đối chiến hắn, thật sự không biết cái gọi là!
Hắn là siêu cấp Đế Tinh tầng tám đỉnh phong a!
Bành!
Hai người đụng một kích, lập tức, chấn động đáng sợ lan ra, chỉ trong nháy mắt mà thôi, cái động phủ này liền bị đẩy bình, mà Mã Ngọc Hải thì sắc mặt đột biến, ba, tay phải chấn nát bấy, sau đó một đường hướng lên, ba ba ba, xương cốt một tiết đón lấy một tiết nghiền nát, mãi đến bả vai mới ngừng lại.
Mã Ngọc Hải vừa giận vừa sợ, Lăng Hàn rõ ràng chỉ là tầng bảy, vì cái gì lực lượng mạnh như thế, mình rõ ràng không phải đối thủ?
Đây là đương nhiên, chiến lực của Lăng Hàn đã bước qua tầng chín, sẽ không thua kém hắn bao nhiêu, lại lấy Cửu Hóa Thiên Kinh tăng chiến lực lên vô số lần, bất luận Tiên Vương tầng chín nào cũng phải nhượng bộ lui binh, há có thể ngạnh kháng?
Hắn lại hoàn toàn xem thường Lăng Hàn, thuộc về loại tự mình chuốc lấy cực khổ, như thế nào sẽ không bị thương?
Phốc, toàn thân Mã Ngọc Hải phún ra một tầng huyết vụ, cả người ầm ầm ngã xuống.
Không chết, bị chấn ngất đi mà thôi.
Trong phế tích, có vô số quang đoàn dương động, cái kia tự nhiên là mọi người mở ra Nguyên lực hộ thuẫn, lấy quy tắc thủ hộ bản thân, canh mấu chốt chính là, vừa rồi nhảy ra mấy vị Tiên Vương tầng chín, liên thủ ổn định cục diện, nếu không đại bộ phận người nơi này đều tàn tật.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Mã Ngọc Hải a, siêu cấp Đế Tinh tầng tám đỉnh phong, rõ ràng không phải đối thủ của Lăng Hàn?
Không thể tưởng được, quá không thể tưởng được rồi.
Vương Giai Nguyệt cũng hé mở lấy cái miệng nhỏ nhắn, tâm linh bị chấn động đến rối tinh rối mù.
Ở trong mắt của nàng, Mã Ngọc Hải chính là Vương giả vô địch, chỉ có hắn lấy yếu thắng mạnh, cùng giai càng không có đối thủ, làm sao nghĩ đến hắn lại có thể thua một Tiên Vương tầng bảy?
Hình tượng vô địch của Mã Ngọc Hải lập tức sụp đổ.
Lăng Hàn đi nhanh, đi tới bên cạnh Mã Ngọc Hải, một chân cao cao nâng lên, sau đó bỗng nhiên giẫm xuống.
- A…
Dưới đau nhức kịch liệt, Mã Ngọc Hải đau tỉnh, hắn phát hiện tay kia của mình cũng bị giẫm đoạn, thậm chí không có một tia da thịt tương liên, như bị chém rụng.
- Lăng Hàn, không sai biệt lắm cũng nên có chừng có mực rồi!
Một Tiên Vương tầng chín nói, trên mặt hắn hiện đầy nghiêm sương.
Đây là một vị đại nhân vật của Vương gia, tên Vương Dương Danh, chính là một vị Đế Giả, tầng chín là cực hạn của hắn, vô vọng trùng kích Thiên Tôn. Mà Tiên Vương tầng chín còn chưa đủ ngưu bức sao, dưới Thiên Tôn vô địch!
Hắn không quen nhìn Lăng Hàn hung hăng càn quấy, phải biết rằng ngươi vừa mới phá hủy yến hội của Vương gia, hiện tại ở ngay trước mặt hắn hành hung, thực cho rằng hắn là người chết sao?
Lăng Hàn lại giơ chân cho lên, nhắm ngay chân trái của Mã Ngọc Hải, lúc này mới không đếm xỉa tới nhìn về phía Vương Dương Danh:
- Ngươi nói cái gì nhỉ?
- Không nên…
Ba!
Vương Dương Danh vừa mới mở miệng, chân của Lăng Hàn đã rơi xuống, sinh sinh đạp nát chân trái của Mã Ngọc Hải.
Cái này thật sự là trần trụi khiêu khích, để cho sắc mặt của Vương Dương Danh vô cùng khó coi, tóc không gió mà bay, hai mắt phun ra hàn mang.
Hắn muốn động thủ, trấn áp cuồng đồ lớn mật này.
- Ha ha, Lăng tiểu hữu quả nhiên can đảm kinh người!
Lại một Tiên Vương tầng chín cười ha hả.
- Lão phu không có nhìn lầm người!
Hắn nhìn về phía trên rõ ràng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, lại tự xưng lão phu.
- Gia chủ!
Vương Dương Danh kinh hãi, nhìn về phía người kia, đây chính là Vương gia gia chủ Vương Thiên Dương, tồn tại có hi vọng trùng kích Thiên Tôn. Đại nhân vật như vậy, lại có thể thay Lăng Hàn nói chuyện?
Lăng Hàn cười cười:
- Là ngươi mời ta sao?
Lấy thực lực của hắn bây giờ, ở trước mặt Tiên Vương tầng chín cũng có thể bình khởi bình tọa, không cần cố kỵ cái gì, khách khí cái gì.
- Đúng vậy, lão phu Vương Thiên Dương.
Vương gia gia chủ cười nói.
- Lăng tiểu hữu, có thể mượn một bước nói chuyện không.
Lăng Hàn nhìn Vương Thiên Dương một hồi, tuy người này đồng dạng là Tiên Vương tầng chín, nhưng cho hắn cảm giác lại mạnh mẽ hơn Vương Dương Danh gấp 10 lần.
Hắn nghĩ nghĩ nói:
- Tốt, nể tình Vương gia gia chủ, ta lưu người này một chân.
Lúc trước Mã Ngọc Hải nói muốn phế tay của hắn, Lăng Hàn liền quyết định phế tứ chi của đối phương, bất quá Vương Thiên Dương chiến lực kinh người, lại khách khí với hắn, để cho Lăng Hàn quyết định bán đối phương một cái mặt mũi.
Vương Dương Danh sắp tức điên rồi, ngươi một Tiên Vương tầng bảy nho nhỏ cũng bán mặt mũi cho Vương gia?
Vương Thiên Dương lại cười to, nhìn Lăng Hàn vẫy tay:
- Lăng tiểu hữu, tới!
Lăng Hàn đi tới, Vương Thiên Dương dẫn đường, hai người tới đỉnh núi, hiển nhiên không muốn người khác nghe được bọn hắn đối thoại.
Vương Giai Nguyệt nghĩ nghĩ, cũng đi theo lên núi.
Tất cả mọi người nhe răng, thầm nghĩ Lăng Hàn thật đúng là mãnh liệt, ở trên yến hội của Vương gia ba lượt ra tay, vô cùng hung tàn, thậm chí đánh nổ động phủ của hậu nhân Vương gia, mà Vương gia gia chủ lại không chút trách cứ, ngược lại khách khí.
- Hắc hắc, nếu như các ngươi ai có thể đánh bại Thiên Sinh, khẳng định cũng có thể đạt được đãi ngộ đồng dạng.
Có người ung dung nói.
Lời này vừa ra, những người khác toàn bộ câm miệng.
Đả bại Thiên Sinh?
Nói đùa gì vậy, ngay cả đại bộ phận Tiên Vương tầng chín cũng không thể làm được, chỉ có đám người A Mục, Đỗ Thập Nhất ra tay mới được. Mà Lăng Hàn lấy tu vi tầng bảy liền làm được, chỉ nhìn điểm ấy, được Vương gia nâng thành khách quý lại có cái gì?
Trên ngọn núi, Lăng Hàn cùng Vương Thiên Dương ngồi đối diện.
- Tiểu hữu ở trên Đan Đạo cũng có nghiên cứu?
Vương Thiên Dương có chút tò mò hỏi, hắn sống đã bảy kỷ nguyên, nhưng vẫn cảm thấy thời gian không đủ dùng, vì trùng kích Thiên Tôn vị, hắn cơ hồ một mực bế quan.
Mà Lăng Hàn rõ ràng võ đạo thành tựu kinh người, lại còn có thời gian dùng trên Đan Đạo?
Lăng Hàn cười nói:
- Không chỉ nghiên cứu, đan dược gì ta cũng có thể luyện.
Khẩu khí thật lớn!
Vương Thiên Dương sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha:
- Lăng tiểu hữu thật sự là không khiêm tốn.
- Ăn ngay nói thật mà thôi.
Lăng Hàn nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.