Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2981: Bán thuốc




- Kỷ huynh! Hỏa Tiên Tử!
Một đường đi qua, Lăng Hàn còn cười bắt chuyện với đám người Kỷ Vô Danh, Hỏa Phù Dung… lần này quyết chiến cũng hấp dẫn tất cả thiên kiêu của Tiên Vực vị diện, vì lần chiến đấu này song phương đều đến từ thế giới của bọn hắn.
Tiên Vực vốn là một vị diện cấp thấp, nhưng bây giờ lại xuất hiện hai tuyệt đại thiên kiêu, cái này để cho Võ Giả của Tiên Vực vị diện cực kỳ hãnh diện, thời điểm nhắc tới Thiên Sinh cùng Lăng Hàn, như trên mặt mình cũng có quang.
Khôi cũng ở phụ cận, hắn đồng dạng là Tiên Vực vị diện sinh ra, vô cùng cường đại, chỉ là khí lực không bằng Thiên Sinh, bị khắc chế đến sít sao.
Hắn tự nhiên có khuynh hướng Lăng Hàn, nhưng cũng biết cái hi vọng này quá mức xa vời.
Chỉ cần biết năng lực của Thiên Sinh, ai có thể tin tưởng Lăng Hàn sẽ thắng?
- Lăng Hàn, ngươi rốt cuộc tới!
Thiên Sinh nhàn nhạt nói, tuy tiếng nói không cao, lại tràn đầy uy nghiêm cùng bá khí, đây là hắn biểu hiện tự tin.
- Trong mắt của ta, ngươi cũng miễn cưỡng có thể xem như một thiên tài, thần phục ta, từ nay về sau đi theo ta.
Lăng Hàn chỉ làm không nghe thấy, tiếp tục đi về trước.
- Thiên Sinh, ngươi đây là nằm mơ sao?
Dị mở miệng nói.
- Tiên Vương tầng ba nho nhỏ, cũng dám cùng Thiên Sinh đại nhân nói như vậy?
Thiên Sinh tự nhiên khinh thường cùng Dị tranh luận, nhưng các tiểu đệ nhất định sẽ nhảy ra hộ chủ.
Thiên Sinh chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, nói:
- Nếu ngươi không muốn tiếp nhận hảo ý của ta, vậy thì chờ bị ta đánh nổ đi!
Sau khi hắn xuất thế, chỉ có Lăng Hàn bẫy được hắn, để cho hắn sắp thành lại bại, không có lấy được máu huyết của tất cả thiên kiêu, bằng không thì hắn bây giờ còn có thể càng cường đại hơn. Cho nên, người hắn ghét nhất đương nhiên là Lăng Hàn, nếu không làm sao sẽ chủ động khiêu chiến?
Lăng Hàn vẫn không để ý tới, hắn đi đến bên cạnh đám người, đột nhiên tươi cười, lấy ra mấy cái bình thuốc, lớn tiếng nói:
- Đến đến, người đi ngang không nên bỏ qua, nơi này có Khiết Linh Đan, có thể chữa trị căn cơ bất ổn lúc trước trên đường võ đạo, còn có Phá Vân Đan, có thể gia tăng cơ hội trùng kích cảnh giới...
Hắn đột nhiên hóa thân tiểu thương, ở đằng kia rao hàng.
Cái này!
Ai cũng thật không ngờ, Lăng Hàn lại có thể chơi ra như vậy.
Mà sau một mảnh kinh ngạc, rất nhiều người tim đập thình thịch, bởi vì Lăng Hàn bán đan dược thật đúng là bọn hắn khao khát.
- Ta muốn một lọ!
- Ta muốn mười viên!
- Cho ta một phần.
Mọi người nhao nhao vây tới Lăng Hàn, ai cũng không biết trên người Lăng Hàn đến cùng có bao nhiêu Tiên Vương đại đan như vậy, bởi vậy mỗi cái đều phía sau tiếp trước, sợ bị người khác cướp không.
Nhìn hình ảnh này, Lưu Vũ Đồng chư nữ đều sắc mặt cổ quái.
Lý Tư Thiền yếu ớt nói:
- Này chẳng lẽ mới là nguyên nhân thực sự phu quân đáp ứng khiêu chiến sao?
- Lợi dụng lực ảnh hưởng của Thiên Sinh, hấp dẫn tất cả mọi người tới, sau đó thừa cơ bán đan dược, chỉ sợ cũng chỉ có phu quân mới làm ra như vậy.
- Nhưng Thiên Sinh…
- Nhất định tức điên rồi!
Xác thực, Thiên Sinh đã tức giận đến không được, hắn là nhân vật nào? Ngay cả rất nhiều giảng sư của võ viện cũng cực kỳ khách khí với hắn, bởi vì lấy tư chất của hắn, tương lai trở thành Thiên Tôn là sự tình ván đã đóng thuyền.
Ở trong rất nhiều đệ tử, hắn cũng là người nổi bật, ở trên Vạn Cổ thạch, hắn càng lực áp đám người A Mục,… có thể coi kỷ nguyên đệ nhất!
Nhưng mà, hắn chủ động mở miệng, Lăng Hàn chẳng những không để ý tới hắn, rõ ràng còn bán đan dược.
Ngươi là người bán hàng rong sao?
Cái này chẳng những để cho hình tượng của Lăng Hàn sụp đổ, thậm chí cũng làm thấp uy nghiêm của hắn.
Nhìn xem, ngươi rõ ràng khiêu chiến người như vậy, có thể thấy được ngươi cũng không ra sao a.
- Ha ha!
Trên bầu trời, A Mục không khỏi cười ra tiếng.
- Vị sư đệ này rất có ý tứ.
Đỗ Thập Nhất cũng vừa cười vừa nói.
- Chỉ mong không phải chỉ có hư danh.
Tàn Nguyệt thì lạnh lùng nói, hắn chán ghét người có hoa không có quả.
Dưới đáy, Thiên Sinh rốt cục nhịn không được, lớn tiếng nói:
- Lăng Hàn, ngươi còn muốn đánh nữa hay không?
- Đánh a!
Lăng Hàn một bên cùng người giao dịch, hắn đương nhiên không thu tinh thạch, mà lấy tài liệu trân quý trao đổi, võ viện thiên tài tụ tập, nhưng Đan Đạo Đại Sư lại vô cùng hiếm có, xác suất thành đan của hắn lại cao đến kinh người, có thể kiếm lấy lợi nhuận kinh người.
- Vậy ngươi đang làm cái gì?
Thiên Sinh chịu đựng lửa giận nói.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Chúng ta ước định là hôm nay chiến một trận, lại không có nói là lúc nào? Ngươi gấp cái gì, không phải trời còn chưa tối sao?
Thiên Sinh lập tức im lặng, con mẹ nó có đạo lý như vậy sao?
Chúng ta ước định hôm nay chiến một trận, ngươi người cũng đã đến, lại còn lề mà lề mề, cái này không phải cố ý trêu chọc ta sao?
- Lăng Hàn, nếu ngươi sợ, lập tức quỳ xuống xin tha!
- Đúng, nhanh cầu xin tha thứ!
Thủ hạ của Thiên Sinh nhao nhao kêu lên, thay chủ tử nói chuyện, bởi vì có mấy lời lấy thân phận của Thiên Sinh bất tiện nói.
Dị, Nghiêm Tiên Lộ cũng mở miệng khiển trách, bọn hắn tự nhiên là giúp đỡ Lăng Hàn.
Hai chính chủ còn không có đấu võ, thủ hạ tiểu đệ lại tranh đến mặt đỏ tới mang tai, nổi giận đùng đùng.
Lăng Hàn sinh ý rất tốt, ở đây đều là thiên kiêu của vị diện, không nói mỗi cái thân gia kinh người, nhưng xác thực có “người giàu có”, có chút càng là hậu đại của Thiên Tôn, có được tài nguyên nhiều dọa người.
Chưa tới nửa canh giờ, đan dược trong tay Lăng Hàn đã toàn bộ bán đi, hắn thầm tính vật tư trao đổi một chút, nếu như đồng dạng luyện thành đan dược, là gấp chín lần trước kia.
Hắn không sai biệt lắm buôn bán lời gấp 10 lần!
Lăng Hàn rất hài lòng, hắn đi ra, tuy còn có rất nhiều người muốn mua đan, bao quanh hắn không chịu rời đi.
- Các vị yên tâm, một vạn năm sau, ta sẽ lần nữa bán đan, kính xin mọi người không nên bỏ qua.
Lăng Hàn nói.
Lúc này mới khiến mọi người thoả mãn, ở Tiên Vương mà nói, một vạn năm tự nhiên là chút lòng thành.
Lăng Hàn đi về phía trước nói:
- Thiên Sinh, ra tay đi!
Thiên Sinh đã tức giận đến xanh mặt, hắn đợi bao lâu? Đợi bao lâu!
- Lăng Hàn, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả trêu đùa hí lộng ta!
Hắn gằn từng chữ nói, ánh mắt sắc bén.
Lăng Hàn ha ha, phẩy tay:
- Ít nói nhảm đi, đừng lãng phí thời gian, nhanh ra tay!
- Hừ!
Thiên Sinh cuối cùng nhịn không được, bành, bỗng nhiên phóng lên trời, hai tay chấn động, đã hóa thành hai thanh trường thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.