Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2978: Đến (2)




Lăng Hàn hừ một tiếng, tay trái cầm ra, rút ra đại lượng thủy nguyên tố trong thiên địa tiến vào cơ thể, hóa giải tình thế nguy hiểm. Hắn lại vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, ý đồ bức cây châm nhỏ kia đi ra.
Nhưng châm nhỏ theo huyết dịch mà động, y nguyên nhanh đến kinh người, căn bản không có cách nào bắt.
- Không nên phí công, đây chính là Thiên Biến Thiên Tôn năm đó tự tay rèn luyện thành binh khí, tuy hắn tiện tay luyện, hơn nữa cũng không có dùng tài liệu trân quý, nhưng y nguyên không phải ngươi một Tiên Vương tầng bảy nho nhỏ có thể đối kháng.
Hoang Nguyệt ở phía sau nói.
Lăng Hàn tự nhiên sẽ không để ý tới, hắn cả đời trải qua vô số nguy hiểm, làm sao có thể vì dăm ba câu của đối thủ mà buông tha?
Bất quá, Hoang Nguyệt một chút cũng không có nói sai, hắn xác thực không có cách nào bức châm nhỏ ra.
Vậy thì…
Lăng Hàn đột nhiên lộ ra hung ác, một kiếm chém xuống ngón tay của mình.
Ba, huyết quang tóe lên, một ngón tay lập tức bị trảm rơi, cảm giác sôi trào cũng biến mất.
Bởi vì cây châm nhỏ kia vừa vặn vận chuyển tới ngón tay, bị hắn chém rụng theo ngón tay rồi.
Tráng sĩ chặt tay, không phải không để ý tới tay, mà là càng thêm quý trọng tánh mạng của mình.
Lăng Hàn ngay cả lông mày cũng không nhíu, lúc trước thân thể không ngừng nổ tung, hiện tại chặt đứt một ngón tay lại tính toán cái gì?
Hoang Nguyệt cũng khiếp sợ, không nghĩ tới Lăng Hàn chẳng những hung ác với mình, hơn nữa cảm ứng kinh người như thế, bằng trả giá nhỏ nhất loại trừ một đại sát cơ.
Trong ánh mắt hắn sát khí lan tràn, nếu cho Lăng Hàn chạy ra tìm đường sống, kẻ này tương lai tất thành tuyệt thế cường giả, trở thành một trong các chủ lực chống cự Cuồng Loạn.
Không thể lưu.
Hắn ra sức truy, muốn tiêu diệt tai hoạ ngầm này.
Lăng Hàn không giận không sợ, mục tiêu của hắn vô cùng minh xác, hiện tại dù có cơ hội chém giết Hoang Nguyệt hắn cũng sẽ không ra tay, bởi vì ngăn cản những Tiên Vương tầng chín rảo bước tiến lên chuẩn Thiên Tôn ở trong Nguyên Cổ mộ mới là trọng yếu nhất.
Truy, trốn, truy, trốn, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thời gian cực nhanh, không sai biệt lắm năm mươi năm sau, Thiên Hạ Đệ Nhất võ viện đã ở trước mặt.
Hoang Nguyệt từng là đệ tử của võ viện, làm sao có thể không biết Thiên Hạ Đệ Nhất võ viện?
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lại không thể không dừng lại bước chân truy kích, quay người mà đi.
Nếu như dẫn xuất Thiên Tôn trong võ viện, vậy hắn tuyệt đối là bị miểu sát, bán rẻ thân mình cho Cuồng Loạn, dù hắn là nhi tử của Thất Bộ Thiên Tôn cũng bị lập tức chém rụng.
- Đáng chết! Đáng chết!
Hắn khẽ nói.
- Chỉ có khởi động kế hoạch dự bị, tuyệt không thể để cho một tiểu tử làm hư mất kế hoạch của Cuồng Loạn đại nhân.
Lăng Hàn đi thêm một lúc, đã tiến nhập phạm vi thế lực của Thiên Hạ Đệ Nhất võ viện, ở đây không có thủ vệ, Cửu Tuyệt Trận liền có thể ngăn người không hợp cách ở bên ngoài, cần gì thủ vệ?
Hắn rất nhanh liền thông qua đại trận, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng nổ lớn như sét đánh.
- Quỷ gào cái gì?
Lập tức có rất nhiều Tiên Vương vọt ra, nhìn về phía Lăng Hàn nói, ở đây đều là thiên kiêu đến từ vô số vị diện, ai cũng có Vô Địch chi tư.
Lăng Hàn không chút để ý, lớn tiếng nói:
- Hắc Lư tiền bối có ở đây không?
- Ồ!
Hắc ảnh lóe lên, một con Hắc Lư đột ngột xuất hiện, trên mặt nó tràn ngập khiếp sợ.
- Tiểu tử, sao ngươi chạy ra? Là ai thả ngươi đi ra?
Lăng Hàn nghiêm mặt nói:
- Tiền bối, xảy ra chuyện lớn!
- Cái đại sự gì?
Hắc Lư không thèm để ý nói.
- Ơ, tại sao tiểu Hàn tử ngươi trở về?
Đại Hắc Cẩu cũng chạy ra, chứng kiến Lăng Hàn, mắt chó không khỏi trừng ra, cái này thật bất khả tư nghị, tiến vào Tiên Vương mộ địa người còn có khả năng tự mình chạy ra sao?
- Tìm địa phương yên lặng nói sau.
Lăng Hàn nói.
Hắc Lư vung chân, một người một chó một con lừa liền đột nhiên biến mất.
Những thiên kiêu chạy đến kia đều kỳ quái, người nọ là ai?
- Người này là ai?
- Không biết.
- Hắn gọi Lăng Hàn!
Có một người trẻ tuổi đột nhiên mở miệng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười.
Nghiêm Tiên Lộ!
Lúc trước Lăng Hàn đánh với Thiên Sinh một trận liền không có tin tức nữa, đại bộ phận người đều nói hắn đã chết, tuy Nghiêm Tiên Lộ không tin Lăng Hàn dễ dàng chết như vậy, nhưng nhiều năm không có xuất hiện, lại để cho trong nội tâm hắn lo lắng.
Nhưng vừa rồi, hắn rốt cục thấy được Lăng Hàn.
- Lăng Hàn là ai?
Có người hỏi.
- Cái kia nói ra liền dài rồi.
Nghiêm Tiên Lộ cười nói.
...
Lăng Hàn, Hắc Lư, Đại Hắc Cẩu xuất hiện ở trên đỉnh núi, Hắc Lư không kiên nhẫn nói:
- Tiểu tử, rốt cuộc là trời sập hay đất sụt?
Lăng Hàn nói chuyện đã xảy ra trong Nguyên Cổ mộ một lần, Hắc Lư lập tức tái mặt.
- Ôi má ơi, cái này quả thật là xảy ra chuyện lớn rồis!
Hắc Lư kinh hãi.
- Việc này, bổn tọa cũng quyết không được a! Bổn tọa lập tức đi tìm Chu Hằng, để cho tên kia xuất mã, nếu không chỉ cần chạy trốn một hai cái, cũng sẽ tạo thành phiền toái cực lớn.
- Hơn nữa, lúc trước thành lập Tiên Vương mộ địa chính là bận tâm đến các Thiên Tôn, hiện tại muốn trấn giết toàn bộ Tiên Vương ở bên trong, nhất định sẽ bị rất nhiều Thiên Tôn phản đối, rất khó xử lý viên mãn.
- Móa, tiện nhân Cuồng Loạn này làm sao sử xuất ám chiêu như vậy?
Hắc Lư bốn chân nhảy loạn, lộ ra cực kỳ bực bội.
Muốn trấn giết một đám Tiên Vương tầng chín tự nhiên không khó, khó chính là sau lưng rất nhiều Tiên Vương tầng chín đều có bối cảnh cường đại, hiện tại là thời điểm đối kháng Cuồng Loạn, vạn nhất náo đến nhân tâm bất ổn, sẽ dao động toàn bộ đại cục.
- Mặc kệ, bổn tọa đi truyền tin tức.
Hắc Lư xé mở không gian, trực tiếp rời đi.
Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu mắt to trừng đôi mắt nhỏ, mặc dù sắp qua một ức năm không có gặp nhau, nhưng bọn hắn lại căn bản không có một chút biến hóa.
- Chó chết, tìm Tiên Kim như thế nào rồi?
Lăng Hàn hỏi.
Bọn hắn còn có một nhiệm vụ, cái kia chính là trấn áp Thiên Sinh, để cho linh hồn của Duyên Sinh Thiên Tôn chuyển sinh, nhưng khí lực của Thiên Sinh có thể so sánh Tiên Kim, muốn trọng thương được hắn, trước phải tăng Tiên Ma kiếm lên tới Thiên Tôn Bảo Khí, mới có thể uy hiếp được Thiên Sinh.
- Thôi đi... Ngươi cho rằng Tiên Kim là rau cải trắng sao?
Đại Hắc Cẩu khó chịu nói, nhưng vẫn lấy ra bảy khối Tiên Kim.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Ngươi đi đâu hãm hại lừa gạt nhiều như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.