Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2879: Điểm mấu chốt (1)




Ở đây, người chết không đáng giá một đồng, cường giả có thể thu được vinh quang vô thượng.
Lăng Hàn duỗi ngón tay cái, chỉ về phía bầu trời.
Động tác này lập tức để đám người càng thêm sôi trào, một vị Huyết Chiến Vương mới đang chào đón bọn họ, cùng bọn họ chung một chỗ chúc mừng.
Nhưng mà, Lăng Hàn từ từ xoay chuyển tay, ngón tay chỉa hướng xuống, đã biến thành đang giễu cợt tất cả mọi người.
Tiếng hoan hô trong nháy mắt ngừng lại, tất cả mọi người nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Ngươi đây là ý gì?
Lăng Hàn tiếp tục khiêu khích, hắn làm một động tác lau gáy.
Nhất thời, thanh âm mắng chửi nổi lên bốn phía.
- Heo chết tiệt, ngươi phải bị mổ bụng phá dạ dày!
- Ta muốn ăn đầu óc của ngươi!
- Ai xuống giết hắn, lại lớn lối như thế!
Khán giả đều bị làm tức giận, tuy Huyết Chiến Vương rất vinh quang, nhưng Lăng Hàn khiêu khích khán giả như vậy là gần như không tồn tại.
Trên khán đài, Đường Viễn cũng cực kỳ không thích, một Huyết Chiến Vương mạnh mẽ không chỉ là sự tình mặt mũi, mà là mỗi tham gia chiến đấu một trận, lệ phí di chuyển tương đương khả quan.
Nhưng cái lệ phí di chuyển này căn cứ cái gì đến định?
Khán giả.
Coi như ngươi chỉ là Huyết Chiến Vương một thắng, nhưng khán giả yêu thích, có thể đạt được lệ phí di chuyển trên trời, mà như Lăng Hàn, khán giả phỉ nhổ, lệ phí di chuyển liền có thể thấp đến mức kinh người.
Một trong những chuyện hắn ghét nhất, thậm chí có thể xếp tới ba vị trí đầu, kia chính là rủi ro.
Hừ, hắn nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn Lăng Hàn.
Giữa trường, Lăng Hàn nhìn quét một vòng nói:
- Ai muốn chết, cứ việc tới. Càng thêm hoan nghênh Dị tộc, chỉ cần không phải chuột, giun,… ta nhất định sẽ làm cho các ngươi phát huy toàn bộ tác dụng.
Khán giả vừa nghe, càng thêm phẫn nộ.
Người xem chúng ta là nguyên liệu nấu ăn?
Chỉ là tuy âm thanh bất mãn nổi lên bốn phía, nhưng không người dám xuống, bởi vì muốn khiêu chiến Huyết Chiến Vương, vậy bản thân cũng nhất định phải là Huyết Chiến Vương, sau lưng bọn họ không có Âm Hà Tiên Vương, có thể để cho bọn họ không nhìn quy tắc.
Hắn nhanh chân mà đi, đi vào thông đạo sinh mệnh, sau đó rời đấu tràng, trở lại biệt viện của Đường Viễn.
Hắn cần tiêu hóa cuộc chiến đấu với Ngưu Đại này, tất nhiên sẽ cho hắn vô số cảm ngộ.
Vài ngày sau, hắn phá quan mà ra, chỉ cảm thấy tu vi quả nhiên tăng lên rất nhiều, cách tầng bốn đã gần trong gang tấc.
Quả nhiên, huyết chiến là con đường tăng cao tu vi nhanh nhất.
Đường Viễn lại tổ chức một tiệc rượu, chúc mừng cho Lăng Hàn, mà khi tiệc rượu tiến hành đến một nửa, một người đột nhiên lại đây nói Dương Tiếu Linh triệu kiến Lăng Hàn.
Sau khi người tới nói ra yêu cầu, tất cả mọi người sắc mặt quái lạ.
Dương Tiếu Linh quả nhiên thực hiện lời hứa, “ra tay” với Lăng Hàn.
Lăng Hàn còn không biết Dương Tiếu Linh là ai, không khỏi nhìn về phía Đường Viễn nói:
- Dương Tiếu Linh là ai?
Đường Viễn vỗ vỗ vai của Lăng Hàn:
- Ngươi đi sẽ biết! Có điều, bản thiếu trước tiên nhắc nhở ngươi, tính khí của Linh tỷ còn muốn lớn hơn bản thiếu, ngươi không nên chọc giận nàng, bằng không ngươi tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn.
Tuy Lăng Hàn sẽ không sợ sệt, nhưng ở trong lòng âm thầm kinh ngạc, xem ra địa vị của Dương Tiếu Linh này còn cao hơn Đường Viễn, cho nên nói đòi người liền có người.
Hắn hiếu kỳ, liền gật đầu, theo tên sứ giả kia xuất phát.
Rất nhanh bọn họ liền đến một toà biệt viện khác, sứ giả không ngừng dẫn đường, mang theo Lăng Hàn đi tới một căn phòng thật lớn.
Đây là một gian phòng tắm, bởi vì trên đất chính là một hồ tắm to lớn, chiếm cứ tám phần mười địa phương, trong hồ tắm là nước nóng, có hơi nước bốc lên, trên mặt nước trôi nổi cánh hoa, đang theo sóng nước nhẹ nhàng rung động.
Một nữ tử đang ngồi ở trong ao, hai thị nữ thay nàng tẩy rửa, tóc dài đen nhánh rủ xuống tới bên hông, hiện tại lay động theo từng cơn sóng, như rong biển.
Người này quay lưng về phía Lăng Hàn, Lăng Hàn chỉ có thể nhìn thấy phần lưng trắng như tuyết của nàng, phía trên còn có hình xăm một đóa hoa, cái giống gì thì không phải Lăng Hàn có khả năng biết, bởi vì hắn đi tới vị diện này thời gian không lâu.
- Bẩm Linh đại nhân, đã mang Lý Long tới.
Sứ giả quỳ trên mặt đất, con mắt cúi đến trầm thấp, một chút cũng không dám nhìn loạn.
- Hừm, đi xuống đi.
Nữ tử nói, âm thanh quyến rũ tận xương.
- Vâng.
Sứ giả lập tức lui ra, thật giống như trút được gánh nặng.
Rầm, tiếng nước dật động, nữ tử kia xoay người lại, hiện ra một khuôn mặt yêu diễm mê người, mà nàng cũng không ngần ngại để Lăng Hàn nhìn thấy cảnh “xuân” trước ngực nàng chút nào, không những không có che lấp, trái lại còn giơ cao, càng thêm kiên cường.
- Ta đẹp không?
Nàng hỏi.
Nữ nhân này, đương nhiên chính là Dương Tiếu Linh.
Lăng Hàn tự nhiện nở nụ cười nói:
- Rất đẹp.
Đây là lời nói lương tâm, dung mạo của đối phương xác thực rất đẹp, tuy không đạt tới cấp số như Nữ Hoàng, nhưng vẫn có thể xưng tụng là mỹ nữ xuất sắc, đặc biệt là loại yêu diễm kia, thực khiến lòng người động.
Đương nhiên, đây nhất định động không được tâm của hắn.
Dương Tiếu Linh cất tiếng cười to, có vẻ cuồng dã mà lại phóng đãng, nàng nhìn Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay:
- Vậy ngươi còn lo lắng cái gì, còn không mau lại đây, lẽ nào ngươi không phải một nam nhân?
Tuy nàng nói hào phóng như vậy, nhưng hai tên thị nữ chỉ làm như không nghe thấy, không chút biểu tình biến hóa, vẫn như cũ làm chuyện của mình.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Xin lỗi, ta đã có thê tử.
- Vậy thì như thế nào?
Dương Tiếu Linh vẫn cười cực kỳ phóng đãng.
- Ngươi cho rằng ta sẽ coi trọng ngươi, muốn cùng ngươi tư thủ? Ngươi cả nghĩ quá rồi, cũng quá tự cho là đúng, bổn tiểu thư chỉ là muốn vui đùa ngươi một chút mà thôi.
Lăng Hàn kinh ngạc, nữ nhân này lại yêu thích đùa bỡn nam nhân?
Hắn lập tức bật cười, nam nhân có thể chơi gái, tại sao nữ nhân có quyền thế, có năng lực không thể đùa bỡn nam nhân? Huống chi là ở địa phương quỷ quái như vậy?
Cái này không có quan hệ gì tới hắn.
- Nếu ta từ chối, lẽ nào ngươi còn muốn ép buộc ta sao?
Lăng Hàn bật cười.
Dương Tiếu Linh cũng cười to:
- Ngươi cho rằng, chỉ có nam nhân mới có thể ép buộc nữ nhân? Sai rồi, sai rồi! Tuy ngươi mới lên cấp Huyết Chiến Vương, hơn nữa sức chiến đấu cực mạnh, nhưng dù sao chỉ là tầng ba, ngươi đánh thắng được Tiên Vương tầng bảy, tầng tám sao?
- Cha ta là Tiên Vương tầng chín, chỉ cần hắn ra tay, có thể trong nháy mắt đánh giết ngươi thành cặn bã.
- Ở trước mặt tử vong, ngươi nghe theo hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.