Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2818: Thức thời




Hắn ăn rất đầu nhập, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của người khác.
Có điều, hắn từng ngụm từng ngụm ăn hơn nửa ngày, vẫn đưa tới lực chú ý của người khác.
Một thiếu nữ đi tới, sau đó đột nhiên một người, để khuôn mặt hầu như tiến đến trước mặt của Lăng Hàn:
- Ồ, tại sao ngươi một người ở đây ăn đồ ăn?
- Thích a.
Lăng Hàn thuận miệng nói, mùi vị món ăn thực không tệ, Hổ Nữu sẽ thích.
Thiếu nữ bĩu môi:
- Kẻ tham ăn!
Nàng xem thường nói một câu, sau đó lại trở nên tràn đầy phấn khởi, lại nói:
- Sao ngươi không đi giao lưu với người khác?
- Tại sao?
Lăng Hàn hỏi ngược lại.
Thiếu nữ kinh ngạc:
- Lẽ nào ngươi không biết, đây là tiệc rượu ra mắt sao?
Lăng Hàn không khỏi cười:
- Vậy tại sao ngươi không đi tham gia?
- Ai, không có cái nào tốt a!
Nàng thở dài, một bộ rất đáng tiếc.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, chỉ mình nói:
- Ngươi xem ta như thế nào?
- Ngươi?
Thiếu nữ đánh giá hắn, sau đó gật gật đầu, bình luận.
- Ngươi tu luyện không tới một tỷ năm, cũng đã là Tiên Vương tầng ba, không tệ, rất không tệ. Có điều, ngươi không phải món ăn ta yêu thích.
Nàng vẫy vẫy tay, một bộ bổn cô nương căn bản không lọt mắt ngươi.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không bị đả kích, hắn ở trong thời gian hiện thực tuy chỉ qua hơn một triệu năm, nhưng tính cả thời gian lưu gia tốc, vậy mấy trăm triệu năm vẫn có, nhãn lực của thiếu nữ này rất chuẩn.
Hắn khẽ mỉm cười, tiếp tục ăn.
Thiếu nữ ngược lại cảm thấy hứng thú với hắn, nói:
- Ngươi rất thú vị, bị ta nói như vậy cũng không hề tức giận, chỉ nhìn phần độ lượng này, ta quyết định làm việc tốt.
- Làm sao, ngươi muốn giải cứu thanh niên độc thân như ta?
Lăng Hàn cười nói.
- Hừm, ta quyết định giới thiệu tỷ tỷ của ta cho ngươi.
Lăng Hàn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thiếu nữ này hiển nhiên thuộc về loại hình vô căn cứ, làm tỷ tỷ của nàng khẳng định áp lực như núi lớn a.
- Ngươi nhăn mày cái gì, tỷ tỷ của ta rất đẹp!
Thiếu nữ ngạo nhiên nói.
- Trên Bách Hoa Phổ khóa này, tỷ tỷ ta xếp ở vị trí thứ tư!
Luôn có người tẻ nhạt, xếp hạng sắc đẹp của mỹ nữ, nên sẽ có bảng, chỉ cần là học viên nữ giới của Vũ Viện sẽ bị nhét vào trong đó, nhưng dù sao dưới bảng này còn có phân bảng, lấy mười tỉ năm làm đơn vị phân chia.
Thiếu nữ nói tới hiển nhiên là phân bảng.
Có Nữ Hoàng, Hổ Nữu, tỷ tỷ của nàng còn có thể xếp ở vị trí thứ tư, không nghĩ cũng biết rất đẹp.
- Đã đẹp đẽ như vậy, làm sao cần ngươi sốt ruột?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi không hiểu!
Thiếu nữ u oán nói.
- Những nam nhân xấu kia vì theo đuổi tỷ tỷ, nhất định sẽ thể hiện ra mặt tốt nhất, hơn nữa nguỵ trang rất giống. Bổn cô nương mới không yên lòng, vì lẽ đó, ta muốn thay tỷ tỷ chọn.
- Ngươi xem, ở trước mặt ta, ngươi sẽ không có ngụy trang đúng hay không?
Lăng Hàn không khỏi bật cười, tuy thiếu nữ này nói đều là ngụy biện, nhưng ngụy biện cũng đúng lý.
- Chút nữa tỷ tỷ cũng sẽ lại đây, ta giới thiệu cho ngươi, bao ngươi thấy chảy nước miếng!
Thiếu nữ nói khoác.
Lăng Hàn cố ý nói:
- Thực hay giả? Ánh mắt của ta rất cao, trừ khi đẹp như Loạn Tinh, bằng không ta sẽ không động tâm.
- Ngươi...
Thiếu nữ chỉ vào Lăng Hàn, tại sao thứ này không biết xấu hổ như vậy, Loạn Tinh là ai? Không chỉ là hoa khôi của Bách Hoa Phổ khóa này, dù đặt ở bảng chính, cũng là số một số hai, có thể cùng nàng ganh đua cao thấp chỉ có Lâm U Liên.
Nhưng Lâm U Liên từ mấy kỷ nguyên trước liền ra ngoài rèn luyện, liên tục không có trở về, bởi vậy địa vị đệ nhất mỹ nữ của Loạn Tinh hoàn toàn không thể lay động.
Người này còn nói ánh mắt cao? Là không biết xấu hổ a!
- Hừ, ta xem, ngươi căn bản là chưa từng thấy Loạn Tinh, mà là bảo sao hay vậy, chỉ có thể ở trong đầu tưởng tượng dung nhan tuyệt thế của nàng! Ta nói với ngươi, nếu như ta không nói cho ngươi tỷ tỷ của ta là ai, ngươi thấy nhất định sẽ cho rằng nàng xinh đẹp hơn Loạn Tinh!
Thiếu nữ không cam lòng nói.
- Lưu Tử Vũ, không nên giật dây bắc cầu bậy bạ!
Một thanh âm đột nhiên truyền tới, đánh gãy hai người trò chuyện.
Lăng Hàn nhìn sang, đây là một thanh niên trẻ vóc người ngang dài, trên người quấn quanh bốn màu sắc đặc biệt, trên mặt có kiêu ngạo không nói ra được.
- Quản đông đông, ngươi quản được bổn cô nương sao?
Thiếu nữ hừ một tiếng, ôm hai tay ở trước ngực.
Người thanh niên trẻ kia lộ ra vẻ không vui:
- Ta tên Quản Đông Dậu!
- Không nên tính toán như vậy a, kêu sao cũng như vậy mà.
Thiếu nữ vẫy vẫy tay, tên của nàng chính là Lưu Tử Vũ.
Quản Đông Dậu hừ một tiếng:
- Thu Vân tiên tử lại không phải thân tỷ của ngươi, sự tình của nàng cần ngươi bận tâm?
- Quản đông đông, ngươi quản quá nhiều a, ta chính là muốn bận tâm, ngươi căn ta đi?
Trần Tử Vũ giận dữ nhìn.
- Xú nha đầu, cho rằng Thu Vân tiên tử cưng chiều ngươi, liền có thể coi trời bằng vung sao?
Quản Đông Dậu đột nhiên ra tay, tóm tới Trần Tử Vũ.
Lăng Hàn lắc lắc đầu:
- Một đại nam nhân, hơn nữa cảnh giới chiếm ưu, không ngại ngùng đi bắt nạt một nữ tử sao?
Hắn đưa tay chặn lại, nắm lấy cổ tay của Quản Đông Dậu.
Trần Tử Vũ chỉ là Tiên Vương tầng hai, không ngăn được đòn đánh này của Quản Đông Dậu.
Quản Đông Dậu không khỏi cả kinh, chỉ là Tiên Vương tầng ba lại có thể chặn được công kích của mình?
Hắn hừ một tiếng:
- Ngươi cũng dám quản việc không đâu?
Hắn rống lên một tiếng, tay phải bỗng nhiên phát lực, ánh sáng quy tắc lóng lánh, hắn muốn đập vỡ tay của Lăng Hàn.
Nhưng hắn lập tức biến sắc, bởi vì tay của mình vẫn không nhúc nhích, còn bị Lăng Hàn vững vàng nắm chặt!
Bị một tên Tiên Vương tầng ba cầm lấy, hắn lại không rút ra được?
Đây cũng quá hoang đường.
Lẽ nào đối phương che giấu tu vi?
Không thể!
Tiên Vương xác thực có thể ẩn giấu màu sắc đặc biệt trên người, nhưng hoặc là ẩn đi toàn bộ, hoặc toàn bộ không ẩn, không có đạo lý ẩn giấu một hai tầng.
Nếu Lăng Hàn thể hiện ra ba đạo màu sắc đặc biệt, như vậy hắn chính là Tiên Vương tầng ba, hàng thật đúng giá, không dối trên lừa dưới.
Hắn bỗng nhiên biến sắc, đây chỉ có một khả năng, Lăng Hàn chính là Đế Tinh, thậm chí yêu nghiệt hơn Đế Tinh, chính là quái vật tiến hóa lũy thừa đạt đến mười một thậm chí mười hai.
- Ta nhận sai!
Hắn rất thức thời nói, thật muốn đánh nhau, hắn không chỉ không chiếm được chỗ tốt, còn xấu mặt ở trước mọi người.
Lăng Hàn gật gù, nếu đối phương thức thời như thế, hắn liền thu tay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.